Q1 - Chương: 209 Dưới trời đất này, chỉ có hai ta. (3)
Tang Nhã lần này nghe lời hết sức nhanh chóng đi xăng đan vào, xé một đoạn váy buộc vết thương ở chân, đi một cái liền thấy toàn thân muốn rỡ rời, chân càng đau, đi mấy chục mét thôi mà úi á mấy lần, gần như ôm lấy tay Soái Lãng để y kéo đi...
Thế này không được rồi, đi không được bao xa, càng lúc lại càng chậm, Soái Lãng dìu Tang Nhã tới bên đường an bài: “Ngồi đây đợi.”
“Anh đi đâu?” Tang Nhã hoàng sợ, chỉ lo y bỏ lại mình mà chuồn, ôm chặt tay, cả bầu ngực áp vào tay Soái lãng tới biến dạng
“Cô thế này làm sao được, tôi kiếm cái xe kéo cô đi.” Soái Lãng chỉ phía trước lác đác ánh đèn, hẳn là một cái thôn nhỏ.
“Anh biết trộm xe à, trong thôn thì có xe gì được chứ?” Tang Nhã thấp thỏm hỏi.
“Nói cô cũng không hiểu đâu, ngoan, ngồi đây đợi.”
Soái Lãng học động tác của Tang Nhã, bẹo má cô, nói như dỗ trẻ con, còn cởi cái áo jacket kia khoác lên người Tang Nhã, còn quỳ một chân xuống, kéo khóa lên cho cô, sau đó chạy về phía thôn. Không biết rằng ở sau lưng, Tang Nhã bị bị động tác nhỏ đó của y làm hóa đá.
Là lo lắng hay là cảm động? Nếu là lo thì do lo y đi rồi không về, nếu là cảm động, vậy không phải là loại cảm động giữa bạn bè.
Vậy đó là gì? Tang Nhã không biết, mỗi lần ở trong thành phố biển người nghìn nghịt, cô cảm thấy cô đơn đến lạ, cô đơn và nguy hiểm, thế nhưng ở chỗ nguy hiểm xung quanh lại tối tăm đến đáng sợ này, cô lại chẳng hề có cảm giác đó, giống như cô không thể nhìn thấu con người Soái Lãng vậy.
Qua rất lâu, người về rồi, là Soái Lãng gọi tên cô, cô từ dưới ruộng đi lên, mỉm cười, đúng là có xe, một cái xe đạp nát, tên trộm xe đang đẩy nó trên đường chạy tới, cô chế giễu y là trộm vặt, nhưng lại thản nhiên ngồi sau xe, nghênh đón gió đêm lành lạnh dưới bầy trời sao, họ lên đường...
Chỉ có anh và em.
Trăng đã lặn, sao vẫn sáng, đêm ở thôn quê là một thế giới hoàn toàn khác, gió đêm thổi phần phật qua mặt Soái Lãng. Trong cuộc đời y trải qua nhiều đau thương, cũng có nhiều hoan lạc, có ấm ức, cũng có vui sướng, nhưng chưa có lúc nào lại chở một mỹ nữ đi trên đường vắng, cách nguy hiểm càng lúc càng xa, cảm giác thế nào nhỉ? Giống hồi nhỏ ấy, mới biết đi xe, sợ mà kích thích, thỏa sức phóng trên đường.
“Này này này... Ôm chặt vào nhé, sắp đổ dốc đấy...”
Miệng thì la hét, tay lại còn rung rung xe, có điều chẳng hiệu quả, Tang Nhã ngồi phía sau đã nhìn thấu tâm tư méo mó của Soái Lãng rồi, không ngờ Soái Lãng một chiêu không thành, Soái Lãng bày kế khác, tăng tốc xong cố ý phanh két một cái.
Xe đột ngột dừng lại, theo định luật quán tính, tất nhiên Tang Nhã ngả về phía trước, vì thế lưng Soái Lãng tức thì cảm thấy hai thứ êm êm, mềm mềm, đàn hồi mười phần. Mà Tang Nhã không kịp đề phòng hét lên ôm chặt eo Soái Lãng, cảm giác đó lặp lại lần nữa, Soái Lãng ngửa đầu cười lớn.
Tang Nhã biết y giở trò xấu, đưa tay nhéo tai y: “Cố ý phải không?”
“Cố ý cái gì chứ? Đường thì khó đi, phanh xe thì quá ăn, sao trách tôi được.” Soái Lãng kiếm một lý do đến ma nó cũng chẳng tin, dải Trung Nguyên này đất đai thẳng cánh cò bay, buông tay lái ra cũng có thể đi mười km chả sợ gì.
“Thôi đi...” Tang Nhã khe khẽ tát Soái Lãng một cái, cười mắng: “Anh bao nhiêu tuổi rồi mà còn chơi cái trò đó... Soái Lãng, không phải anh chưa bao giờ nhìn thấy chỗ đó của nữ nhân chứ, chị mới cởi có một nửa mà đã sợ chạy mất dép rồi, giờ lại bắt đầu muốn à?”
Soái Lãng bị sự phóng khoáng của Tang Nhã kích thích, ở cùng cô gái này mới nhận ra là da mặt mình còn chưa quá dày, cười gượng gạo: “Chị hai ơi, xin chị đó, ý nhị một chút có được không, tôi chỉ có chút tâm tư vậy thôi, chị không cần vạch trần ra như vậy chứ?”
“Hi hi, anh muốn chấm mút, lại còn muốn tôi giả vờ không biết, để anh thoải mái hưởng thụ, đúng không? Thiên hạ sao chỉ có mỗi mình anh thông minh thế?” Tang Nhã vừa cười lại vừa nhéo hông Soái Lãng.
Soái Lãng không đau, lại có chút ngứa, quay người đính chính: “Ở loại chuyện này nam nhân đều tương đối thông minh, với lại hiện giờ trời lạnh như thế, không tới gần một chút, không có chút nhiệt độ, không có sức sống, không đạp được xe.”
Từng chút từng chút một tiếp cận, giờ Soái Lãng đã được huấn luyện dám bắt chuyện với mỹ nữ giữa nơi công cộng rồi, huống hồ như Thịnh Tiểu San nói, một khi vượt qua bước đầu tiên, mọi thứ không cần dạy nữa, huống hồ lúc này chỉ có hai người, trải qua một đêm kịch tích như vậy hai người đều có chút kích thích.
Nói tới không đạp được xe, thỉnh cầu này đúng là khẩn thiết, Tang Nhã khoác áo jacket ngồi sau mím môi cười trộm, không cần phanh xe bất ngờ, cô vòng tay qua hông Soái Lãng ôm lấy, hai đống mềm mềm kia nhè nhẹ áp lên lưng y, thủ thỉ hỏi: “Giờ đã cảm thấy nhiệt độ chưa?”
Một cảm giác hết sức mỹ diệu, một sự đàn hồi mà lại mềm mại, làm mọi dây thần kinh xúc giác trên lưng Soái Lãng tích tắc hoạt động hết công suất để hưởng thụ sự êm ái đó, cười muốn lệch miệng: “Ừm, cứ như thế, đừng động đậy.”
Dựa vào rồi Tang Nhã cũng không ngại gì nữa, mặt cũng dựa vào lưng Soái Lãng, không ngại áo y bẩn thỉu, không ngại dính mồ hôi chua chua, tựa hồ rất hưởng thụ cái trò chơi chính cô cũng có chút vụng về này, toàn thân dán lên người Soái Lãng.
Soái Lãng ngược lại trở nên bình tĩnh, từ nhỏ tới lớn y trêu ghẹo mỹ nữ không ít, nhưng mà được đối xử ôn nhu như Tang Nhã là tuyệt đối không có.
Thông thường nếu y không làm mỹ nữ sợ hãi chạy mất thì cũng bị người ta khinh bỉ, mắng một câu lưu manh, một cô gái phối hợp với kịch bản như Tang Nhã là lần đầu tiên.
Soái Lãng không cố sức đạp xe nữa, để nó trôi đi tự nhiên, có chút tiếc nuối nho nhỏ, nếu như lúc này đang ở nhà hàng tây, có người đàn một khúc nhạc, trên bàn là ánh nến dập dờn, bên cạnh là cô gái khẽ dựa đầu vào vai, chắc tim y muốn bay lên...
Trong bóng đêm vô cùng vô tận, dưới trời sao bao la không điểm cuối, Tang Nhã vẫn áp mặt vào lưng Soái Lãng, không quá rộng, nhưng thật vững trãi làm người ta yên tâm.
Mắt cô ngước lên nhìn ánh sao tựa món đồ trang sức bạc điểm xuyết trên tấm vải nhung đen, bóng đêm tĩnh mịch chỉ có tiếng gió thổi ù ù cùng tiếng bánh xe chạy rào rạo trên đường.
Cảnh đêm ở nông thôn kỳ thực rất đẹp, dưới trời sao là thôn xóm, thấp thoáng nhìn thấy hoa màu, những cái cây cao thấp xa gần, giống như quay chậm trước mắt Tang Nhã.