← Quay lại trang sách

Q1 - Chương: 210 Dưới trời đất này, chỉ có hai ta. (4)

Thân thể Tang Nhã dần dần buông lỏng, ánh mắt cũng trở nên mê ly, không biết đã đi bao lâu, cũng không biết phải đi bao lâu nữa, có điều cô thích cảm giác thả lỏng và thoải mái này, cô thích có chỗ dựa, không phải suy nghĩ bất kỳ nguy cơ nào.

Anh ấy rốt cuộc là người như thế nào? Tang Nhã áp mặt vào lưng của người không biết tên, rất rắn chắc, tay cô ôm vòng anh đặt giữa ngực và bụng y, cũng rất rắn chắc, kết hợp giữa chắc chắn và ấm áp, tựa như một tảng đá có nhiệt độ vậy.

Có điều cảm giác này lại chẳng hề giống ký ức, y thấy vụ lừa đảo cũng biết mình là kẻ lừa đảo, nhưng từ cách ăn nói của y không hề có sự căm ghét của người chính nghĩa và sự hâm mộ của đồng đạo.

Thậm chí khi cố nhớ lại lúc y ra tay tàn bạo cũng có cảm giác thật đẹp, vì dù sao bây giờ loại ngốc ra tay vì nữ nhân không nhiều nữa... Có chút cảm giác tim đập mạnh, lại giống như sợ lạnh, cô ôm chặt hơn.

Vừa ôm chặt một cái thì vị phía trước không dễ chịu nữa, ôm đã rất lâu rồi, thi thoảng ôm một cái còn thấy thoải mái, ôm lâu chẳng những ảnh hưởng tới đạp xe, lại còn dễ ra mồ hôi, nên thấy Soái Lãng lên tiếng: “Ê ê, lỏng ra một chút, vừa phải thôi, đừng cho tôi là người yêu thật chứ... Ôm tới ra mồ hôi rồi này.”

“Không ôm thì anh giở trò, ôm thật thì anh lại không thoải mái à?” Tang Nhã buông Soái Lãng ra một chút, mắng y che giấu cảm giác bất thường của mình.

“Ài, chuyện này cô không hiểu đâu.” Soái Lãng thì đã quen chuyện Tang Nhã chẳng biết xấu hổ cũng chẳng kỵ húy đề tài nam nữ rồi: “Chạm tới là dừng mới là cảnh giới cao minh nhất, vì sao lại gọi là trộm ngọc thâu hương, vì thứ ăn trộm được mới là quý nhất, thứ trộm được mới thơm nhất.”

“Nói đi nói lại vẫn là hạ tiện.”

“Không khác là bao, bệnh chung của nam nhân mà, nam nhất sống còn không phải là vì tiền vì nữ nhân mà không ngừng hạ tiện?”

“Hi hi, có lí lắm.”

Tang Nhã cười đấm nhẹ lên lưng Soái Lãng vài cái, một không ngại ái muội, một chẳng rụt rè trêu ghẹo, cảm giác này hình như thoải mái hơn nhiều. Nghe thấy Soái Lãng bắt đầu thở dốc rồi, hai người đã đi khá lâu, Tang Nhã kiếm chủ đề cho y quên đi, vẫn là chủ đề nam nữ, cô hỏi: “Này, anh có bạn gái chưa?”

“Chưa.”

“Không tin.”

“Cô tin hay không thì tôi vẫn không có. Tôi là xử nam đấy, cô tin không?”

“Tin, anh nói anh là thái giám tôi càng tin.”

“Ha ha ha, đừng hiểu lầm, ý tứ xử nam ở đây chính là chỉ có một mình đấy, tôi thực sự không có bạn gái, cô mà muốn theo đuổi tôi thì tỉ lệ thành công rất lớn.”

“Sao tôi cảm giác anh còn giỏi lừa người hơn tôi nhỉ? Thực sự không có à?”

“Không có thật mà, thời buổi này lừa ăn lừa uống lừa lên giường thì dễ, lừa một cô gái một lòng theo mình làm vợ không phải dễ dàng gì, gia đình, kinh tế, xã hội và các nhân tố khác quá nhiều, tỉ lệ thành công không cao.” Soái Lãng nói tới đó bất giác thở dài.

Tang Nhã nhận ra ngay: “Thế bạn gái cũ thì có chứ?”

“Cái này thì có.” Soái Lãng không nói nữa, trước mặt hiện lên một khuôn mặt bình thường nhưng ấm áp, một nụ cười chưa xóa đi trong ký ức, một đoạn quá khứ không muốn nhắc tới, làm y có chút buồn bã.

Ngay cả Tang Nhã ngồi sau cũng cảm nhận được thay đổi của y, cố tình kích thích: “Xem ra tình cảm của anh và bạn gái cũ rất sâu đậm.”

“Chuyện đó còn cần phải nói sao? Tôi thiếu chút nữa thành tình thánh đấy.... Bất kể cô nhìn tôi thế nào, kỳ thực tôi rất thuần khiết, rất lương thiện, thật đấy.” Soái Lãng quay đầu lại, Tang Nhã ở phía sau không ôm nữa, che mặt cười khanh khách, bộ dạng đó tất nhiên là không tin rồi, kỳ thực Soái Lãng cũng không mong người ta tin, chỉ tỏ rõ một thái độ thôi.

Nam nhân mà, đều bắt đầu ước mơ từ ngây thơ, bắt đầu mơ màng vì si tình, sau đó đại đa số trầm luân vì yêu đương tràn lan, từ cổ chí kim đó là định luật không đổi.

“Thế vì sao hai người chia tay?” Tang Nhã truy hỏi.

“Đừng hỏi chủ đề này được không?” Soái Lãng muốn lảng đi.

“Không!” Tang Nhã rất kiên định cũng rất cố chấp, càng lắm chuyện, tiếp tục hỏi: “Có phải vì anh lăng nhăng không?”

“Không phải, trước kia tôi rất thuần khiết, với lại bộ dạng thật thà của tôi trước kia, có muốn lăng nhăng cũng chẳng ai nhìn trúng... Tối qua cô thấy tôi đẹp trai lắm đúng không, kỳ thực chỉ tối qua thôi, còn gặp đúng phải cô.” Soái Lãng hơi cáu kỉnh.

Còn dễ cáu hơn nữa là Tang Nhã nhỏ giọng hỏi: “Vậy là cô ta ngủ với nam nhân khác rồi.”

“Tôi nói này chị hai, tha cho tôi đi, ý nhị chút được không? Dù gì cũng là nữ nhân. ” Soái Lãng giờ đã thấy quá thoải mái cũng có chỗ xấu, người ta nói năng chả ý tứ gì, làm y có chút mất mặt.

“Tôi tự hỏi mình không được à?”

“Không phải là không được, mà là đừng đoán linh tinh nữa.”

“Vậy thì cô ấy chê anh nghèo rồi.”

“Cũng không phải.”

Cái này cũng không phải, cái kia cũng không phải, trêu ghẹo tò mò của Tang Nhã tới cực điểm: “Nếu thế là vì anh trộm gà bắt chó không làm việc đàng hoàng.”

Soái Lãng đốp lại: “ Cô bịp bợm lừa đảo còn chê tôi trộm gà bắt chó à, trước kia tôi vốn là trẻ ngoan, gặp cô mới thành hư đấy.

“Này rốt cuộc là vì sao thế, nói đi mà, đi mà.” Tang Nhã chuyển sang nhõng nhẽo.

Soái Lãng bị làm phiền tới hết chịu nổi: “.... Cô thực sự muốn nghe à?”

“Nói thừa, đương nhiên là muốn nghe rồi, nếu không rảnh rỗi làm cái gì?”

“Không được cười nhé?”

“Ừ.”

Tang Nhã dây dưa rất lâu, cuối cùng đạt được mục đích, hoặc có lẽ chuyện này đã dồn nén trong lòng Soái Lãng lâu rồi, bị cô khơi lên, cũng muốn có người chia sẻ, nghĩ mãi chưa tổ chức được ngôn ngữ thì Tang Nhã đã không nhịn được: “Mau nói đi, cô ấy làm gì?”

“Giáo viên... trường ngoại ô.” Soái Lãng giọng hơi trầm: “Khi đó tôi đi tiếp thị sách học tiếng Anh, vô tình quen cô ấy, cô ấy mới tốt nghiệp xuống quê thực tập, tiếp xúc vài lần liền thành đôi... Bất kể cô tin hay không, cô ấy là mối tình đầu của tôi.”

“Vậy vì sao chia tay, nghe cảm giác rất tốt.” Tang Nhã thấy Soái Lãng ngập ngừng, hỏi: “Có phải vì anh sống cẩu thả bê bối nên bỏ lỡ một cô gái tốt không?”

“Không, từ khi yêu cô ấy, tôi cai rượu cai thuốc, một lòng muốn cô ấy phát triển thành vợ tương lai, cô ấy cũng chẳng chê tôi nghèo, chẳng chê tôi không có điều kiện.” Soái Lãng khẳng định.

Tang Nhã chịu hết nổi, không biết hỏi lần thứ mấy: “ Vậy vì sao chia tay?”

(*) Hôm nay dừng ở đây nhé, đoạn này kỳ thực là cuộc đời thật của Lão Thường, cô giáo kia sau thành vợ ổng.