← Quay lại trang sách

Q.1-Chương 211: Dưới trời đất này, chỉ có hai ta. (5)

“Chuyện này...” Soái Lãng cứ ngập ngừng mãi: “Chuyện này khó nói, một hôm mẹ kế của tôi tìm tới chỗ tôi.”

Tang Nhã suýt hét lên: “Vậy, vậy anh và mẹ kế của anh...”

“Cô mà còn nói linh tinh tôi đá cô xuống xe.”

“Hì hì, được, đừng giận mà, tôi không nói xen vào nữa, nhưng anh kể đi chứ, đừng làm người ta hồi hộp.”

“Sao tôi lại gặp phải cô cơ chứ?” Soái Lãng bực bội vô cùng, phía sau Tang Nhã còn cười khúc khích, chắc chắn là nghĩ tới mấy chuyện bậy bạ rồi, vội bóp chết ý nghĩ không lành mạnh của cô ta: “Đó là lần đầu tiên mẹ kế tôi chủ động tìm tôi, là vì tôi và bạn gái... Ừm, quen nhau vài tháng mới biết, cô ấy là em con dì của mẹ kế tôi.”

“Gì? Em họ của mẹ kế anh? ” Tang Nhã không ngờ nồi tình huống này: “Lúc yêu nhau không biết à?”

“Biết thì đã chẳng có chuyện, tôi và mẹ kế tôi chưa từng nói chuyện được vài câu, về sau rời nhà căn bản chẳng gặp nhau nữa.”

“Nhưng mà thế cũng đâu có gì? Vì thế mà chia tay không phải vớ vẩn à?”

“Khi đó tôi cũng chẳng coi ra gì, tôi thấy chúng tôi yêu nhau, cần gì để ý thứ khác... Có điều cô ấy cứ lấn cấn trong lòng, về sau liên hệ ít dần, cô ấy cố ý tránh tôi... Rồi tôi cũng chẳng thể mặt dày bám lấy cô ấy nữa.” Đó là tâm bệnh của Soái Lãng, một thời gian dài chưa thổ lộ cùng ai, chẳng hiểu sao hôm nay lại đi nói với Tang Nhã.

Bất kể thế nào thì người nghe có tâm tư khác, Tang Nhã ngẫm nghĩ một phen nói: “Cũng đúng, rất không thoải mái... Nếu anh cưới cô ấy về, cha anh thành anh rể anh, anh vừa là chồng vừa là cháu, chị họ cô ấy thì cô ấy lại phải gọi là mẹ... Ôi sao mà loạn thế... Ha ha ha ...”

Bà chị phóng khoáng này chẳng kiêng kỵ gì, liệt kê luôn một loạt cái vướng víu của người ta, càng nghĩ càng thấy thú vị, cười nghiêng cười ngả, cười tới nửa ngày trời mới nhận ra Soái Lãng đã không có phản ứng gì rất lâu rồi, vỗ vỗ lưng y an ủi: “Xin lỗi, tôi không cố ý đâu... Giận à?”

“Giận gì mà giận, chuyện qua rồi.” Soái Lãng giọng buồn buồn, đó cũng là một nguyên nhân mà y không muốn về nhà, dù quan hệ với cha đã hòa hoãn phần nào, nhưng khúc mắc trong lòng không cách nào hoàn toàn xóa bỏ, hỏi: “Đừng chỉ nói tôi, nói chuyện của cô đi, cô thì sao?”

“Nếu dùng cách nói của anh thì tôi cũng là xử nữ... Chỉ có một mình, có muốn theo đuổi tôi không, tỉ lệ thành công rất cao đấy.” Tang Nhã học giọng điệu của Soái Lãng trêu ghẹo.

“Tôi không hỏi chuyện ấy, tôi muốn hỏi là vì sao cô đi vào con đường phạm tội cơ?” Soái Lãng nói câu này với chút nghiêm túc.

“Ồ, chuyện này tôi thực sự không nhớ rõ nữa.” Tang Nhã không vui, trả lời hàm hồ, còn hỏi ngược lại Soái Lãng: “Có thể nói cho tôi biết cái nhìn của anh với kẻ lừa đảo không? Hiện giờ không có người ngoài, chúng ta đều là người ngay không nói lời gian, thực ra tôi cũng không muốn kéo anh vào, tới thị trấn đông người, chúng ta đường ai nấy đi.”

Nói tới đó thấy lòng lạnh đi vài phần, Tang Nhã khẽ tách người ra, không dùng tư thế ám muội ôm Soái Lãng nữa.

Soái Lãng có vẻ không nhận ra động tác đó, chỉ bình thản nói: “Chẳng có cái nhìn gì cả, thực ra tôi cũng là kẻ lừa đảo, tôi quen một lão già lừa đảo, ông ta nói cuộc đời giống vụ lừa đảo, mỗi người đều bất giác đóng vai lừa hoặc bị lừa, tôi thấy rất có lý... Có điều tôi và cô có chút khác biệt, tôi là vì cuộc sống mà không thể tránh khỏi làm chuyện trộm gà bắt chó như cô nói, lừa chút tiền. Tang Nhã, có một câu tôi muốn nói, lại sợ cô giận không biết có nên nói không?”

“Nói đi, anh chỉ còn thiếu điều nói muốn lên giường cùng tôi nữa thôi, còn chuyện gì mà phải ngại nữa.” Tang Nhã ngạc nhiên vì cái nhìn của Soái Lãng, thấy có chút thú vị, lại chẳng phải căm ghét như cô nghĩ mà có chút tán đồng.

“Cô khuyên tôi vào nghề, tôi lại muốn khuyên cô chuyển nghề.”

“Sao phải chuyển, tôi đang làm ăn rất tốt.”

“Bất kỳ chuyện nào cũng nên có chừng mực thôi, trước kia có câu trộm cũng có đạo, đạo ở đây có hiểu là chừng mực, có những chuyện có thể làm, có những chuyện không thể làm.” Soái Lãng không quen nói mấy lời này, nếu có lão già ở đây có khi ông ta mới nói rành rọt được.

Tang Nhã cắt ngang: “Tôi biết, kỳ thực chúng tôi chỉ làm mấy vụ đổi tiền thôi, chỉ có lần này kiếm không ít, tôi cũng có làm chuyện gì thương thiên hạ lý gì chứ, tiền của Lương Can cũng là do lừa mà có.”

“Ý tôi không phải thế, cô nghe tôi nói hết đã được không?” Soái Lãng nhấn mạnh cắt lời Tang Nhã: “Chừng mực ở đây không chỉ là giới hạn, không phải khoe khoang với cô chứ, tôi mà làm lừa đảo, cô và Lương Can chắc gì đã hơn tôi, chẳng qua tôi không muốn làm mà thôi.”

Tang Nhã xì một cái rõ dài chặn họng: “Bốc phét... Anh có biết Lương Can là ai không? Chỉ nửa năm hắn kiếm được gần một nghìn vạn, rốt cuộc hắn là ai, trông thế nào, tôi chưa từng gặp, nói gì tới một thanh niên thất nghiệp như anh. Cho dù là cao thủ có tiếng ở Trung Châu cũng không mấy ai bằng vào hai bàn tay trắng mà kiếm ra ngàn vạn.”

“Cô cứ cắt lời tôi thế... Lừa gạt vốn bắt nguồn từ trí tuệ sinh tồn của nhân dân, tôi nói chừng mực ở đây chính là phạm vi an toàn...” Soái Lãng nổi cáu.

“Ví như chúng ta lừa của người khác dăm ba trăm, dù lâu ngày cũng chẳng ai quản... Nhưng nếu một vụ làm luôn năm ba nghìn, xong, đồn công an sẽ lập án, nói không chừng lúc nào đó gặp được thời cơ sẽ bắt cô... Nếu cô lừa dăm ba vạn, vụ án này không phải hình sự thì cũng là an kinh tế rồi, sẽ bám cô không tha....”

“Cô nghĩ xem cô lừa bao nhiêu rồi? Tới một mức độ nhất định, hoặc cô gây nguy hại tới mức độ nhất định, cảnh sát sẽ dùng tất cả mọi nguồn lực, không ngại bất kỳ một giá nào để diệt trừ cô. Chúng ta bất kể lúc nào cũng chỉ là một cá thể, luôn luôn ở thế yếu, trộm gà bắt chó không ai để ý, nhưng đừng có đối đầu với bộ máy quốc gia...”

“Tôi hỏi cô, cô có sợ không? Nếu không sợ vì sao mỗi ngày phải hóa trang một kiểu? Buổi tối cô ngủ có yên không? Cô nghe thấy tiếng còi cảnh sát có giật mình không?”

Nghe ra được mỗi lời khuyên nhủ của Soái Lãng đều không phải ở góc độ thuyết giáo dạy đời, mấy câu hỏi khiến Tang Nhã ở phía sau trầm mặc, dần dần lại ôn nhu dựa vào Soái Lãng, mặt cọ cọ lên lưng y rất lâu: “Cám ơn... Cám ơn anh, lần đầu tiên có người không muốn theo tôi phát tài hay cướp tiền của tôi... Tôi thật không biết anh thông minh hay là ngốc nữa.”

Khẽ thở dài, Soái Lãng cảm giác lời của mình không có nhiều tác dụng, cũng không nghĩ ra lời khuyên nhủ nào khác nữa, có lẽ mỗi người đều có bí mật không muốn thổ lộ, đều có lý do lựa chọn cuộc sống của mình, vì thế không nói nữa.

Tang Nhã cũng lặng lẽ dựa vào Soái Lãng, mặt nghiêng đi nhìn bầu trời, nhìn hoa màu, đồng ruộng, kênh nước cho tới khi chân trời có ánh sáng, bóng dáng của thành phố xuất hiện trong tầm mắt.

Trời sáng rồi.

Đến lúc họ phải chia tay.