← Quay lại trang sách

Q1 - Chương: 212 Thế sự khó lường, lưu lạc tha hương. (1)

Cả một đêm không có chút thu hoạch nào, ba chiếc xe quay trở về Trung Châu, rời trạm thu phí của đường cao tốc thì đã hơn bảy giờ rồi.

Ngồi ở ghế phụ lại của chiếc Passat màu đen là chính là Lương Can, nhân vật truyền kỳ giàu lên trong một đêm, có người nói hắn thiên phú dị bẩm, phục vụ mấy phú bà phát tài, người bảo hắn đào được văn vật bàn lấy tiền, người thì nói hắn theo nhà cái thắng lớn trên TTCK, thậm chí còn có người nói hắn mở sòng bạc ngầm.

Dù là loại nào thì cũng chẳng phải là cầu cù lao động mà giàu lên, may mà giờ có ai làm giàu mà sạch sẽ đâu nên chẳng ai truy cứu kỹ, chỉ biết hắn giàu thật rồi, giống bao nhà giàu khác, có biệt thự, xe sang, vài ba ngày lại đổi nữ nhân.

Nếu như nhìn kỹ thì chẳng có gì đặc biệt, mặt trắng, mày rậm, mắt nhỏ, rất gầy, ánh mắt u buồn, cái kiểu u buồn lâu ngày vì "tổ quốc chưa thống nhất" vậy.

Lúc này Lương Can lại càng buồn, lại thêm cả đêm không ngủ nên rất tiều tụy, lái xe không dám tùy tiện bắt chuyện, không ít thủ hạ biết anh Lương bị một nữ nhân thần bí xẻo mất một khoản lớn, truy lùng nửa tháng mới tìm ra được, vì an toàn nên nhốt ở căn nhà thôn quê cách Trung Châu cả trăm km, ai ngờ cuối cùng người ta vẫn chạy mất.

Theo tin đồn nữ nhân thần bí đó vào nghề sớm hơn cả anh Lương, ngay cả anh Lương khi gặp mặt còn phải gọi một tiếng "chị Ngọc". Chuyến này bọn họ thấy chị Ngọc lợi hại rồi, ba thằng canh gác thì hai thằng bị nhốt, một thằng hôn mê, chẳng biết sao có thể làm được, khó tin hơn nữa là mười mấy người chia ba phía tìm kiếm cả đêm mà chẳng có tí manh mối nào, cứ như tan biến vào không khí rồi vậy.

“Có lể lại manh mối gì không?” Mãi Lương Can mới hỏi lái xe.

“Anh Lương, đồ đều ở đây... Em xem rồi, di động của chị Ngọc có mỗi một số của Toát Tam, mới tinh. Di động của thằng tên Phí Dương kia thì loạn lắm, hơn 500 số, không biết là ai.” Lái xe đưa cái túi cho Lương Can, trong đó có ví tiền, trang sức, di động, hai cái đồng hồ, vì đề phòng xảy ra chuyện, chúng đã lột sạch đề trên người cả hai, ai ngờ cuối cùng vẫn xảy ra chuyện.

Lương Căn xem thật ký cái đồng hồ Rolex thể thao tạo hình độc đáo và ví tiền giá trị không nhỏ, đánh giá: “Ồ, chắc là một con rùa vàng mà Tiểu Ngọc chuẩn bị câu đây mà.”

Nói xong mở di động nấp gập kiểu nữ, bên trong trống không, lại xem cái di động khác, mày hơi nhíu lại, rùa vàng mà lại dùng chiếc Nokia cổ từ mấy năm trước, loại rẻ tiền ổn định có điều cục mịch quê mùa, xem lướt qua danh bạ: “Trình Quải, Tao Bao, Lão Phỉ, Mộc Đầu... Đậu Phụ Thối, Đại Ngưu... Đây là tên người à?”

“Liệu có phải là thằng lưu manh không anh? Bên trong có một đống ảnh nữ nhân khỏa thân.” Lái xe cẩn thận ý kiến.

“Kệ nó là cái loại gì, mày gọi điện lần lượt từng số trong đây, không tin không mò ra nó.” Lương Can ném cái túi đi, lòng tức lắm, thằng khốn này chen ngang làm hỏng việc, tất nhiên là phải moi ra cho bằng được, huống hồ còn có mấy chục vạn nữa.

Ai ngờ vừa ném một cái thì di động kêu reng reng, Lương Căn vội ra hiệu xe dừng lại bên đường, cầm chiếc Nokia lên xem, là số cố định Trung Châu.

Hắn rất cẩn thận không nhận máy, đợi chuông ngừng rồi, hắn lấy ra cái di động khác đưa lái xe: “Gọi vào số này, xem đó là đâu?”

Bọn chúng làm chuyện này chuyên nghiệp rồi, bấm số một cái rất thân thiết hỏi: “A lô, chào anh, tôi tìm Phí Dương... Không biết ạ, không đúng, bạn tôi để lại số này bảo tôi gọi vào, xin hỏi anh là...”

Đột nhiên mặt tái đi, cắt không ra máu: “Dạ, dạ, xin lỗi anh ạ, tôi nhầm máy.”

Lái xe tắt mày, rối rít nói: “Đại ca ơi, đó là điện thoại của cục công an thành phố.”

“Cái gì? “ Lương Can kinh hãi thiếu chút nữa nhảy dựng lên: “Họ nói sao?”

“Nói đây là điện thoại của trung tâm phòng chống lừa đảo cục công an tp Trung Châu.... Không biết ai tên là Phí Dương.” Lái xe chưa hết run, với bọn chúng từ "công an" rồi "lừa đảo" quá mẫn cảm.

Lương Can bất an ra mặt, nghĩ tới một loại khả năng đáng sợ nhất: “Mau, tắt máy... Tắt di động đi... vứt cả sim nữa. Bảo bọn Mồm Lệch, Lão Sạn đừng về Trung Châu, còn nữa dùng số mới liên hệ... Tiền vừa lừa được tạm thời đừng rút, qua một thời gian nữa hẵng hay...”

“Anh Lương chẳng lẽ chúng báo cho công an rồi?”

“Đều là lừa đảo, báo cái mẹ gì? Tiểu Ngọc không báo đâu, tao sợ thằng kia kìa, lỡ chẳng may nó là... Thôi chuyện này tạm bỏ qua, đi nhanh lên.”

Tiếp đó bọn chúng vứt sim vừa dùng, thay sim mới, sau đó xe tăng tốc phóng vút đi.

.........................

Trung tâm phòng chống lừa đảo, đại lộ số 2, tp Trung Châu.

Nhận được một cuộc điện thoại không hiểu ra sao, Mộc Đường Duy không quá để ý, mà người trước đó gọi điện là Phương Hủy Đình, lúc này đang thu dọn mặt bàn, cầm cuốn sổ tay lớn, gài bút vào, chuẩn bị đi họp, cuộc họp khẩn cấp do phó cục Lô triệu tập.

“Chị Phương, đợi tôi với... “ Tiểu Mộc cầm lấy đồ đứng dậy đuổi theo Phương Hủy Đình hỏi nhỏ: “Xảy ra chuyện gì mà mới sáng sớm đã triệu tập chúng ta, vụ án đa cấp còn chưa kết thúc sao?”

“Không biết, người của sở tỉnh tới, khẳng định là có đại án gì đó... Phải rồi Tiểu Mộc, cậu có liên hệ với Soái Lãng không?” Phương Hủy Đình hỏi.

“Không, tên đó thật thiếu tình nghĩa, gửi có một cái tin nhắn, còn chẳng thèm tới bệnh viện thăm tôi.” Tiểu Mộc trách móc, bệnh cũ tái phát lại nhìn trộm Phương Hủy Đình rồi, toàn thân cảnh phục trông rất oai hùng mạnh mẽ, chỉ là mắt toàn tơ máu, xem ra thời gian qua bận lắm liền quan tâm một câu: “Chị Phương, mắt chị đỏ quá.”

“À không sao, một tháng qua tôi còn bận hơn cả một năm trước, giờ thì tôi đã hiểu vì sao chẳng ai muốn ở lại cơ sở rồi.” Phương Hủy Đình che miệng ngáp.

Tiểu Mộc gật gù lý giải, thuận miệng hỏi: “Chị Phương, chị tìm Soái Lãng làm gì?”

“Không có gì, đột nhiên nhớ tới thôi.”

Phương Hủy Đình buột miệng, nỏi một câu lấp liếm cho qua, vẻ mặt thiếu tự nhiên ấy ngay cả Tiểu Mộc cũng nhìn ra, nhưng trước nay hắn luôn tôn kính cùng thầm thích cô, nên không truy hỏi.