Q1 - Chương: 213 Thế sự khó lường, lưu lạc tha hương. (2)
Hai người vào phòng hội nghị, không nói chuyện nữa, cả phòng hội nghị lớn tập trung hơn 30 vị đại biểu của các đơn vị cảnh sát khác nhau, hình sự, kinh tế, kỹ thuật... họ lặng lẽ kiếm vị trí ngồi xuống.
Người của sở công an tỉnh trông lạ mặt, chưa từng gặp, là nam nhân trên ba mươi, trông rất lão luyện, tự giới thiệu thuộc ban điều tra kinh tế sở công an tỉnh, tay cầm que chiếu đèn led chỉ lên tường, một cái sơ đồ phân bố các điểm sáng hiện ra, trông không giống phạm trù trị an.
“.... Vụ án lừa đảo mới nhất, vào khoảng bảy giờ tối ngày hôm qua, thành phố Đại Đồng tỉnh Sơn Bắc kế bên xảy ra một vụ án lừa đảo, phạm nhân giả mạo người của cơ quan công an, gọi điện cho người bị hại, nói dối người bị hại dính líu tới rửa tiền phi pháp, yêu cầu người bị hại chuyển toàn bộ tiền vào tài khoản chỉ định để điều tra. Theo điều tra sơ bộ, lấy đi của người bị hại 182 vạn...”
Cả phòng ồ lên, tiếng xì xào khắp nơi, có chút hoài nghi trí tuệ của người bị hại, có người thì bàn tán thủ pháp của kẻ lừa đảo, có điều ngay cả cơ quan công an mà cũng dám mạo danh thì chắc chắn là lá gan nghi phạm ngày càng to gan rồi.
Mà cũng bực mình chứ, nếu là vụ án kinh tế nào là công an, nào là viện kiểm soát, giấy tờ đàng hoàng, muốn phong tỏa tài khoản của nghi phạm thì khó khăn trùng trùng, còn người ta gọi một cú điện thoại lấy luôn đi hơn trăm vạn, thế có tức không?
“Mọi người nhất định lấy làm lạ vì sao chúng lừa được phải không? Bọn chúng sử dụng điện thoại internet, loại điện thoại này có thể tùy ý thay đổi số điện thoại, chúng đổi số cục công an đương địa. Người bị hại dù không tin, khi tra số gọi tới đúng là cục công an thì không thể không tin, người bình thường rất mẫn cảm khi bị cảnh sát điều tra, thêm vào nghi phạm khéo léo sử dụng ngôn ngữ gây áp lực, nên khả năng bị lừa không thấp.”
“.... Tài liệu được phát rồi, mọi người xem kỹ đi, vì sao chỗ chúng ta trọng điểm thông báo, xin mời nhìn lên màn hình, hơn 100 vạn kia chia ra hơn 100 tài khoản ngân hàng khác nhau, thủ pháp này là để tiện rút ở máy ATM, hạn ngạch mỗi ngày chỉ 2 vạn.”
“... Mọi người nhìn chấm đỏ trên sơ đồ trong 182 vạn có 92 vạn là được rút đi từ các máy ATM ở Trung Châu, các khoản khác ở Chương Châu và Hạ Môn.”
“Tôi tính toán, các máy ATM này xa nhất là có đường kính 17 km, mà thời gian rút ra chưa tới 1 tiếng, thậm chí là có cả rút cùng lúc. Theo như hình ảnh có được từ camera giám sát thì đây là tập đoàn gây án... Sở công an tỉnh chỉ thị chúng tôi xuống trung tâm, đào sâu điều tra, về phần bố trí cụ thể do cục phó Lô an bài cho mọi người....”
Trong phòng hội nghị im phăng phắc, khi nghe thấy nghi phạm giả mạo cơ quan công an gây án, hơn nữa thủ đoạn phối hợp gây án liên vùng nhanh chóng như vậy thì không thể không nghiêm túc. Nước chua trong dạ dày cũng dâng lên, sợ nhất là cái loại vụ án lừa đảo gây án ở hai đầu không gặp mặt này... Vì người bị hại chẳng thấy nghi phạm, camera không chụp được dung mạo nghi phạm khi rút tiền, thế khác nào chơi bịt mắt trốn tìm.
Phương Hủy Đình nghe thấy mấy nữ cảnh sát bên điều tra kinh tế tặc lưỡi nói kẻ lừa đảo bây giờ thật to gan tới cảnh sát mà cũng dám giả mạo, người khác nhỏ giọng nói, có gì lạ đâu, thời gian trước khu Trung Nguyên còn có kẻ giả mạo con trai thủ tướng, chính phủ khu tặng quà cho tên lừa đảo tới cả trăm vạn, khi phân cục bắt người còn không ít người chẳng biết gì tới nói đỡ....
Nghe cũng chỉ biết cười, chắc lại là vụ án phải vắt óc rồi mà chưa chắc đã phá được. Phương Hủy Đình ngáp dài, tâm tư rõ ràng không ở chuyện này, lấy di động đã để chế độ im lặng, vòng tay sau lưng ấn bàn phím gửi tin nhắn.
Tin nhắn gửi cho Soái Lãng, chỉ có một câu:" Gọi điện lại, có chuyện tìm anh."
Bên trên vẫn thao thao bất tuyệt nghe không khác gì ru ngủ, cô mấy lần phải định thần lại mới có thể giữ tư thế chăm chú lắng nghe, gần đây mất ngủ, một vì công việc bận rộn, một là vì có lúc nhắm mắt lại mơ thấy khoành khắc điên cuồng, kích thích và ngạt thở trên sân thượng đó.
Lần đầu tiên tiếp xúc với nam giới gặp phải loại vô sỉ phóng túng như vậy, nhưng cũng là lần đầu tiên để lại cho cô ấn tượng sâu sắc khác biệt.
Trong mắt Phương Hủy Đình, cô đương nhiên là phía nắm ưu thế, ở chuyện nam nữ thì phía nữ có ưu thế trời sinh, ai ngờ sau ngày hôm đó cô cứ nghĩ Soái Lãng nhất định giống nam giới khác, tìm đủ mọi lý do tiếp cận cô, thậm chí cô dự đoán rất nhiều lời thoại Soái Lãng dùng để tán tỉnh rủ rê cô.
Nhận lời thế nào không quan trọng, nhận lời hay không thì phải xem tâm trạng của cô thế nào đã, vui thì nhận, không thì miễn đi. Chỉ có điều mấy ngày trôi qua rồi, đừng nói tới người, ngay cả điện thoại cũng chẳng gọi tới một cái, vốn Phương Hủy Đình không quá để tâm, nhưng hành vi "hôn xong chạy" của Soái Lãng khiến cô để bụng, thấy tự tôn bị tổn thương.
Rung, di động rung rung, tin nhắn tới rồi, Phương Hủy Định như ăn trộm cúi đầu xem tin nhắn, cơ mà vừa mở ra xem một cái tức thì ngẩn ra, nội dung là: " Hội viên QQ thân mến, số di động của bạn đã vinh hạnh trúng thưởng trong hoạt động kỷ niệm thành lập công ty của chúng tôi, phần thưởng là một chiếc laptop..."
“Lừa đảo...”
Phương Hủy Đình thất vọng tắt máy, bỗng nhiên tức giận vô cớ, không biết là vì cái tin nhắn lừa đảo ngu ngốc hay là vì giận ai đó.
Kỳ thực chẳng thể trách Soái Lãng, lúc này y còn đang cách Trung Châu tới 200km, lúc này đang đứng ở cái ngã ba đường, xe cộ đi ra đi vào tấp nập, gần đó có bến cóc, thi thoảng có xe khách tấp vào bờ như cướp, sau đó mấy bà chị xách thúng xách mẹt đu lên, đu không kịp còn chửi bới ầm ĩ.
Nhìn phía bên trái vẫn thấy thấp thoáng đồng ruộng, nhìn về phía phải là những tòa nhà cao sừng sững.
Dù là ở phía nào thì cũng có một điểm chung.
Đây là nơi xa lạ.
Cả một đêm đi bao lâu chẳng biết, chỉ biết mải miết đạp xe, chỉ biết toàn thân mềm nhũn, chân thì muốn rút gân, Soái Lãng mở to mắt nhìn Tang Nhã, mà Tang Nhã cũng nhìn y, trong mắt chẳng phải tán thưởng, mà là làm sao giờ?
Xảy ra chuyện gì rồi? À, chuyện lớn, bụng hai người đang sôi ùng ục, mà vấn đề càng nghiêm trọng hơn nữa là, hai người sờ khắp túi lớn túi nhỏ, cả cái áo lấy được, nhưng không moi ra nổi một đồng.
Đã tha hương lại rỗng túi, phải làm sao đây?