← Quay lại trang sách

Q1 - Chương: 214 Vì thoát khốn cảnh, lấy giả làm thật. (1)

Thảm rồi, Soái Lãng tính nghĩ cách gọi điện cho đám anh em ở Trung Châu tới tiếp ứng, nhưng từ Trung Châu tới đây mất mấy tiếng, người thì có thể đợi, nhưng cái bụng không đợi được.

Thảm rồi, Tang Nhã cũng đang tính toán, ví tiền, di động, thẻ ngân hàng bị lấy hết, thân ở thành phố xa lạ, tới cơm ăn cũng thành vấn đề, nói gì tới chuyện khác.

“Tôi đói quá ...” Tang Nhã nhìn Soái Lãng, chẳng có tí uyển chuyển nào, cứ như là Soái Lãng đương nhiên phải giải quyết vấn đề này vậy.

Soái Lãng trợn mắt lên: “Làm như tôi không đói ấy.”

“Vậy làm sao bây giờ?”

Tang Nhã giọng ai oán, chưa bao giờ nghĩ tới vấn đề lại nghiêm trọng như thế, dù thân mang tuyệt kỹ thì cũng bị xu không dính túi làm khó. Giờ lại thấy đi quá nhanh rồi, nếu còn ở thôn quê, không chừng đào được củ khoai, bẻ được bắp ngô gì đó nướng ăn, nhưng ở cái thành phố bê tông cốt thép, không tiền chết đói là bình thường.

“Không phải là tôi đang nghĩ cách hay sao? Mà tôi nói này, cô cũng đừng hỏi tôi chứ, cô bảo tôi theo cô kiếm ăn mà, vậy trước tiên giải quyết vấn đề cái bụng đi, tôi chở cô suốt cả đêm, đói chết rồi.” Soái Lãng dựa vào cái xe đạp càu nhàu, nghỉ một lúc, mồ hôi khô rồi, bụng càng đói.

“Này, đừng có mà thiếu phong độ như vậy, chiếu cố nữ tử yếu đuổi là nghĩa vụ không được chối từ.” Tang Nhã đã nhìn thấu cái tính thích mềm không thích cứng của Soái Lãng rồi, sán mặt tới cười duyên.

Ai mà ngờ Soái Lãng lúc này chưa đạt tới trạng thái no cơm ấm cật sinh dâm dục, nhìn tuyệt sắc mỹ nữ cũng chẳng hào hứng: “Còn không phải từ hôm qua tới giờ đều là tôi chiếu cố cô à? .... Nhưng ai chiếu cố tôi đây, nói ra tôi còn bị cô liên lụy ...”

“Tôi rất đau lòng ...” Tang Nhã không giận, cố ý tỏ ra rất thâm trầm nói: “ Được anh khuyên nhủ, tôi rất cảm động, chuẩn bị rửa tay chậu vàng, sau này không đi lừa người nữa ... Anh nói rất có lý, bây giờ mỗi ngày tôi sống trong phập phồng lo âu, sợ người bị lừa tìm tới, sợ cảnh sát tìm tới, càng sợ đồng bọn bán đứng, cho nên tôi mới phải không ngừng thay đổi chỗ ở, không ngừng thay đổi thân phận ... Tôi quyết định rồi, từ nay trở đi không sống cuộc đời cũ nữa ...”

Nói rất cảm xúc, giống như đã hạ quyết tâm thoát thai hoán cốt vậy.

Soái Lãng mừng lắm, cả đêm không ngủ, nhìn Tang Nhã mặt mày bơ phờ, tóc rối che đi nửa bên mặt hơi sưng, mắt phượng chơm chớp, khoác áo jacket nam chẳng ra thể loại gì, một mỹ nhân như ngọc, rơi vào cảnh như thế, thực sự đáng thương: “Vậy mới đúng, tôi làm thế là tốt cho cô, không hại cô đâu.”

“Tôi tin anh mà.” Tang Nhã gật đầu, ra vẻ tội nghiệp của mèo con bị bỏ rơi: “Nhưng mà giờ phải làm sao, tôi từ bỏ chuyện lừa đảo rồi, vậy chuyện ăn ở anh giải quyết nhé?”

Thế là mọi khó khăn lại đổ ụp lên đầu Soái Lãng, dù sao bản thân cô hiện giờ như thế, dù có muốn đi lừa đảo cũng là không bột khó gột nên hồ.

Vòng vo một hồi, cuối cùng vẫn là trăm dâu đổ đầu tằm.

Soái Lãng bị mấy lời ôn nhu của Tang Nhã làm không nỡ mở miệng nói lời khó nghe nữa, vỗ vỗ gáy suy nghĩ: “Tôi cũng không có cách nào, không phải là đang suy nghĩ sao?”

“Thế là ai nói còn hơn cả tôi và Lương Can nhỉ, là ai nói trí tuệ sinh tồn của nhân dân lao động vô cùng vĩ đại, không biết người đó có bốc phét không nhỉ? Đến ngay cả sinh tồn của bản thân còn không lo nổi thì nói gì tới lo cho ai.” Tang Nhã cố ý nói khích Soái Lãng, hứ một tiếng buông xe đạp ra, điệu bộ tin nhầm người rồi.

“Chuyện này thực ra không khó, có điều tôi chỉ lo cái ăn no bụng thôi nhé, cô đừng kén chọn đấy.” Soái Lãng quả nhiên trúng chiêu, ép đầu óc vận hành quá giới hạn.

“Không khó? Chỉ giỏi bốc phét.” Tang Nhã kéo dài giọng, chẳng hiền dịu được bao lâu bản tính chua ngoa đanh đá cứ vô tình lộ ra.

“Cô giỏi thì cô làm đi, không phải cô là cao thủ lừa đảo à, đừng khoe cô kiếm được bao tiền nữa, đi lừa một bữa sáng về đây, tôi sẽ phục cô.” Soái Lãng phản kích.

“Tôi một không có vốn, hai không có người giúp, giờ lại là nơi lạ nước lạ cái, không có chuẩn bị gì cả, trông tôi lại như thế này, có cách còn cần nhờ anh à?” Tang Nhã giang tay ra, dáng vẻ thực sự rất thê thảm, một cái chân buộc mảnh vải từ váy xé ra, chỗ váy bị xe còn lất phất mấy sợi chỉ, váy rách xẻ tới tận đùi, người khoác cái jacket nam màu xám không hề phù hợp, mặt thì mệt mỏi cùng có dấu vết bị tát, giống nữ nhân bị người ta cưỡng bức xong ném bên đường.

Nếu là cô gái khác thì cảnh này vô cùng đáng thương, nhưng nếu liên tưởng tới thân phận cùng sự hung hãn của cô gái này, Soái Lãng vừa thương lại vừa buồn cười.

“Cười ... Anh còn cười được à?” Vừa thấy Soái Lãng hơi nhếch môi lên một cái là Tang Nhã như hiểu y đang nghĩ gì vậy, chạy tới đấm thùm thụp vào lưng Soái Lãng, nhưng mà đấm vài cái thì bụng phản đối, hiện giờ không thích hợp vận động mạnh, ỉu xìu nói: “Rốt cuộc phải làm sao bây giờ? Tôi chưa từng tới nơi này, nếu là Trung Châu thì tôi đã có cách.”

“Không phải cô muốn thấy trí tuệ sinh tồn của nhân dân lao động à? Kìa ... Bữa sáng tới rồi.” Soái Lãng không biết nhìn thấy cái gì mà mắt như sáng lên.

Tang Nhã quay người theo hướng đó, chỉ thấy một người đang kéo xe, Soái Lãng lớn tiếng gọi, người kia dừng lại, bảo Tang Nhã đợi sau đó đạp xe tới thẳng chỗ người kia, à thì ra là một người thu mua đồng nát, té ra là đổi tang vật thành tiền.

Đúng là bữa sáng tới rồi, Tang Nhã vui mừng, quả nhiên là nam nhân có thể trông cậy vào được.

Thành phố Trường Cát có mười mấy vạn nhân khẩu so với Trung Châu khác biệt rất lớn, rõ ràng nhất là ở không khí và cảnh sắc, tòa nhà thấp thoáng trong cây xanh, viên lâm tuy mang hơi thở hiện đại, có điều nhân văn hơn nhiều. So với đại đô thị Trung Châu, nơi này càng giống chỗ người ta dừng chân nghỉ lại.

Soái Lãng và Tang Nhã từ quốc lộ đi vào thành phố, tới bến xe đường dài cách đó không xa, hai người bụng đói meo vào quán ăn sáng bên đường giải quyết, không còn cách náo khác, cái xe đạp nát ăn trộm được kia cò kè mãi cũng chỉ bán được có 15 đồng mà thôi, nên chỉ có thể tiêu pha ở nơi giá rẻ thế này.

Quán nhỏ chẳng có nhiều thứ, món chính là quẩy rán và bánh bao, tính toán ngân lượng trong túi, Soái Lãng gọi mỳ ăn liền và súp cay, hai lồng bánh bao. Thức ăn vừa đưa lên, hai người nhìn nhau cười, suy nghĩ đồng nhất, người cầm thìa, người cầm đũa, ăn như chết đói chết khát.