Q1 - Chương: 215 Vì thoát khốn cảnh, lấy giả làm thật. (2)
Suốt cả một đêm bôn ba mệt mỏi làm hai người ăn ngon vô cùng, như người một nhà vậy, Soái Lãng múc cho Tang Nhã thìa súp, Tang Nhã đưa cho y một cái bánh bao, ăn hết quá nửa rồi mới thở phào một hơi, chưa bao giờ nhận ra ăn ở quán bên đường mà cũng ngon lành như thế.
Đúng thế, ngon vô cùng, cả hai nhớ lại hôm qua còn ngồi ở nhà hàng Tây, ăn bò bít tết, uống vang cao cấp, giờ đem so với mấy món rẻ tiền này, kém quá xa.
“Soái Lãng, anh từng tới đây rồi à?” Tang Nhã tranh thủ nghỉ ngơi hỏi.
“Ừ, tới rồi, đây là kinh đô đồ gốm sứ, thời sơ trung từng tới, lâu lắm rồi không nhớ nhiều nữa, mọi thứ thay đổi quá nhanh.” Soái Lãng thuận miệng đáp.
“Xanh hóa không tệ nhỉ ... Ừm, món ăn cũng không tệ ...” Tang Nhã gắp cái bánh bao cho vào miệng hàm hồ nói.
“Đó là vì cô đói thôi.”
“Cứ làm như anh không đói ấy, chẳng có tí phong độ nào vậy, ăn còn nhiều hơn tôi.”
“Này cô, tôi đạp xe cả một đêm mà, ăn nhiều hơn không phải là đúng à?”
“Nửa đêm thôi, trước đó chúng ta bị nhốt.”
Hai người lại đấu khẩu với nhau, Soái Lãng chẳng nể nang mỹ nữ, Tang Nhã chẳng khách khí gì với y, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ đều muốn hơn thua.
Ăn no rồi, vặn mình một cái, sao mà sướng thế, Soái Lãng trả tiền, được trả lại hai đồng rưỡi, ai ngờ tiền vừa vào tay thì chớp mắt đã không còn nữa, bị Tang Nhã cướp mất rồi, vội đuổi theo nói nhỏ: “Này này này, chỉ có hai đồng rưỡi thôi, tôi còn muốn dựa vào nó mà sống đấy, cô muốn làm gì?”
“Anh nói xem buổi sáng thức dậy phải làm gì?” Tang Nhã chân không dừng bước, đi tới quán bán đồ uống, bỏ hẳn 2 đồng mua hai chai nước khoáng giá rẻ, trả Soái Lãng 5 hào, kéo y rẽ qua đầu đường, đặt nước vào tay y: “Cầm lấy, rửa mặt.”
“Lấy nước khoáng rửa mặt à, cô xa xỉ quá đấy.” Soái Lãng mồm nói thế nhưng vẫn đổ nước cho Tang Nhã dùng hai tay hứng lấy rửa mặt, lại súc miệng.
Tang Nhã dùng tay chải lại tóc, cảm giác thoải mái thêm vài phần, đột nhiên nhìn Soái Lãng một lượt, mắt sáng lên, ra lệnh: “Cởi áo ra.”
“Cởi làm cái gì?” Soái Lãng giật mình, nhìn Tang Nhã mặc váy đỏ hở vai gợi cảm, lại nhìn nơi này, là một cái ngõ, tuy người qua lại không nhiều, nhưng không thích hợp.
“Tôi ăn mặc thế này làm sao ra đường?” Tang Nhã chỉ tay, té ra là váy bị rách, nãy giờ cô cứ phải kẹp tay giữ, giờ buông tay xuân quang lộ ra cả mảng, chẳng thèm để ý ánh mắt Soái Lãng tia qua tia lại, ném áo jacket lên người y: “Mau cởi ra, anh mặc cái này.”
“Chỉ lo cho mình xinh đẹp ...” Soái Lãng nhận lấy cái áo jacket, cởi chiếc áo sơ mi kẻ sọc xuống ném cho Tang Nhã, cái áo jacket này rất xấu, màu xám, lại còn rộng nữa, đang định cằn nhằn không ngờ nhìn thấy Tang Nhã thay áo tức thì ngây ra, chiếc áo sơ mi mặc lên người, mặc dù hơi rộng một chút, được cô buộc cúc bên trên buộc ở phía dưới, tức thì bầu ngực no tròn tôn lên, cái váy vốn ngắn, giờ cô kéo thấp xuống, buông ở hông, trở thành váy dài quá gối. Giống như lần nhìn thấy ở quán mỳ, tuy một chiếc áo sơ mi bình thường thôi cũng được cô tận dụng làm giá trị tăng thêm muôn phần.
Lại thêm mặt đã rửa sạch, khéo léo buông vài sợi tóc che đi bên má bị thương, chỉnh lại cổ áo, vuốt lại mép váy, Tang Nhã vốn cao ráo, giờ càng không kém gì người mẫu sàn catwalk, ưu nhã xoay một vòng hỏi: “Đẹp không?”
“Đẹp.” Soái Lãng máy móc trả lời, hơn nữa mặc vào trang phục nam tính, khiến quyến rũ thêm phần mạnh mẽ, ngực nở mông cong càng rõ ràng vài phần, thiếu chút xíu nữa là đạt cấp độ đồng phục dụ hoặc. Thấy Tang Nhã hất hàm kiêu ngạo, Soái Lãng trở giọng: “Đừng có mà mừng vội, tôi nói cái áo đẹp đấy, những mấy nghìn.”
“Nữ nhân dưới ba mươi, y phục nhờ người mà đẹp, nữ nhân trên ba người, người nhờ y phục mà đẹp, bây giờ chị đây đang tuổi xinh đẹp, nên mặc cái gì cũng đẹp ... Đúng không?” Tang Nhã rất tự tin, cầm chai nước khoáng uống một ngụm.
“Đúng!” Soái Lãng mắt hau háu nhìn thân thể Tang Nhã: “Xinh đẹp thế này kỳ thực chẳng cần phải mặc quần áo càng đẹp.”
Phụt, Tang Nhã phun nước ra ngoài, muốn mắng Soái Lãng, nhưng thấy y mặc cái áo thùng thình như khỉ mặc áo người thì cười khanh khách, chị thì đẹp rồi, em thì xấu mặt.
Cái áo này chắc là của Hàm Cường, nên Soái Lãng mặc như mặc bao tải, Tang Nhã hiểu lòng người, khoác tay y, người hơi dựa vào vai Soái Lãng mới an ủi được tâm linh tổn thương của y.
Phố dài, người đi, thành thị xa lạ, vì hành động nho nhỏ này mà đôi bên không thấy lạ lẫm, tựa như đôi tình nhân tản bộ, bên cạnh là mỹ nữ từng mơ thấy bao lần, một đêm như giấc mộng xuân chưa tỉnh, lúc này mặt trời ấm áp mọc lên, thành phố nhỏ ưu nhã mà mỹ lệ mở ra mặt đẹp nhất của mình cho hai vị khách bất ngờ.
Soái Lãng cứ thi thoảng liếc mắt nhìn Tang Nhã tóc dài ngang vai, vui tươi cất bước bên cạnh, luôn có cảm giác không thật cho lắm.
“Ê, làm cái gì mà cứ nhìn người ta suốt thế hả?” Tang Nhã khẽ dùng khuỷu tay huých Soái Lãng một cái.
“Cô tinh mắt thật, tôi nhìn trộm một cái thôi mà cô cũng phát hiện ra.” Soái Lãng trơ cái mặt không chối.
“Nếu nhìn thì nhìn đàng hoàng, làm như tôi không cho anh nhìn ấy.” Tang Nhã đi lên trước một bước chắn trước mặt Soái Lãng, mặt đối mặt, nhưng lại kéo má thè lưỡi làm mặt quỷ, tay phải vén sợ tóc lòa xòa, cổ tay uốn nửa vòng làm một động tác cợt nhả nâng cằm Soái Lãng lên, cánh môi đã cố mím chặt vẫn cong lên thành nụ cười, đôi mắt long lanh nước nhìn Soái Lãng.
Soái Lãng bị mỹ nữ trêu ghẹo làm trái tim cứ đập loạn xà ngầu, gạt tay Tang Nhã đi, không vui nói: “Này này, cô làm gì thế, dù chúng ta có nảy sinh ít tình ý thì cũng không thể để cô trêu ghẹo ngược như vậy chứ ... Động tác này do tôi làm mới đúng.”
“Anh thẹn thẹn thò không dám, tôi làm thay cho anh luôn, hi hi ..” Tang Nhã cười thoải mái, lần nữa hết sức tự nhiên khoác tay Soái Lãng, ngáp một tiếng rồi dụi mắt, phụng phịu: “Này, tiếp theo chúng ta làm gì đây, tôi sắp không chịu nổi nữa rồi, thế nào cũng phải kiếm chỗ nghỉ ngơi chứ hả? Cả một đêm không ngủ rồi.”