← Quay lại trang sách

Q1 - Chương: 216 Vì thoát khốn cảnh, lấy giả làm thật. (3)

Soái Lãng cũng díp mắt rồi, thức đêm một lần chưa phải vấn đề, nhưng mà một đêm kích thích như thế thì tiêu hao không ít tinh thần, nếu một mình thì dễ dồi, kiếm cái ghế đá yên tĩnh nào đó trong công viên tha hồ ngủ, nhưng có Tang Nhã thì không thể không tính kế. Y nhìn tờ 5 hào bẩn thỉu trong tay, đây là ngọn cỏ cứu mạng cuối cùng rồi: “Thế này còn năm hào... Kiếm chỗ gọi cú điện thoại, tôi tìm một người anh em gửi tiền tới, có điều phải mất mấy tiếng.”

“Thế thì chúng ta phải chia tay thôi.” Tang Nhã bất ngờ nói.

“Vì so?” Soái Lãng không hiểu.

“Không tiện, anh đừng hiểu lầm... Di động của anh ở trong tay Lương Can, rất có khả năng hắn thông qua di động của anh để tìm tới những người xung quanh anh, nếu một mình anh biết chuyện này còn được, nếu như bạn anh có ai đó biết thì không có khả năng giữ kín nữa rồi... Trừ anh ra tôi không thể tin ai cả.” Mặc dù là một khả năng khá mong manh, Tang Nhã có vẻ không dám liều, quyến luyến nói: “Tôi không thể mang tới phiền toài cho anh được, tôi đi một mình.”

“Vậy cô làm thế nào?” Soái Lãng không yên tâm.

“Lang thang đầu đường xó chợ thôi chứ sao, dù sao ở bên cạnh anh, anh cũng mặt nặng mày nhẹ với tôi, anh chê tôi là gánh nặng chứ gì?”

“Làm gì có, tôi chê cô là gánh nặng thì đã ném cô ở dọc đường rồi, có cần chở cô tới đây không?”

“Anh không ném, tôi cũng phải đi, đi cùng tôi anh không thể dùng thân phận thật, nếu không sẽ có một đống phiền toái, với lại anh có bạn bè giải quyết được vấn đề CMT không? Nếu không có CMT thì nghỉ trọ cũng thành vấn đề.” Tang Nhã hỏi.

“Đây đúng là vấn đề...” Soái Lãng đứng lại nghĩ, từ hôm qua tới giờ hết chuyện nọ tới chuyện kia, đầu óc chưa có lúc nào hoàn toàn bình tâm lại mà suy nghĩ được, cái đám bạn bè xung quanh mình trừ mồm thối ra thì còn hay ba hoa, đừng mong chúng bảo mật được.

“Hay là thế này, nghĩ biện pháp, chúng ta tự giải quyết... Vừa vặn chúng ta ở Trường Cát chơi một ngày, không báo cho ai hết?” Tang Nhã đề nghị, còn ghé vào tai Soái Lãng thì thầm đầy cám dỗ: “Chỉ hai chúng ta thôi....”

Soái Lãng đương nhiên là sẵn sòng rồi, gật đầu ngay, nhưng gật đầu rồi lại đâm ra khó xử, xòe năm hào ra: “Chỉ bằng năm hào này thì chúng ta làm cái gì? Mua que kem gặm chơi à?”

“Hi hi, dựa vào trí tuệ sinh tồn của anh chứ sao nữa.” Tang Nhã vừa khích tướng lại vừa trêu ghẹo, nghĩ tới chiêu xấu trộm xe bán đồng nát lấy tiền, chỉ bên đường: “Tôi có cách, anh tháo nắp cống, không thì lấy vài cái khung cửa sổ, đem bán đồng nát, thế là có tiền cơm tiền phòng rồi.”

“Hả, giữa ban ngày ban mặt sao mà làm được, với lại trộm nắp cống làm người ta ngã xuống đó thì sao? Trò đó quá khốn nạn...” Soái Lãng phủ định ngay, chuyện này gây nguy hiểm cho người khác, không làm.

“Vậy thì anh nghĩ cách đi.” Tang Nhã liền có cớ đẩy hết trách nhiệm cho Soái Lãng rồi.

Có điều Soái Lãng nhìn ra trong ánh mắt Tang Nhã như giấu bí mật nào đó, tựa hồ chỉ đợi mình gặp khó vô kế khả thi phải tìm tới cô vậy: “Đừng, cô đừng ra tay, cái gì mà Lương Can Lương Thái bắt được thì chúng ta còn chạy được, chứ để cảnh sát bắt được là xong hết đấy.”

“Vậy anh nói xem phải làm sao? Nếu anh không giải quyết được thì tôi phải tự giải quyết thôi.” Tang Nhã tựa vô tình tựa cố ý khiêu khích Soái Lãng, thấy y mím môi đi qua đi lại thì vòng ra sau lưng y, đặt tay lên vai, nói nho nhỏ: “Nếu không để tôi giải quyết cho, với dung mạo của tôi, câu vài tên ngốc dễ như không, chỉ cần cho chúng nắm tay một chút, cùng lắm đụng chạm một chút...”

“Được rồi, được rồi, để tôi làm...”

Soái Lãng cuối cùng không chịu được nói lớn, mình không thể nào làm thằng ăn cơm nhão, với lại với sự mập mờ hai người lúc này, nếu Tang Nhã đi quyến rũ nam nhân khác thì y còn đáng mặt nam nhân không, nói rồi nằm tay Tang Nhã quay ngược trở lại phía thành phố.

Nơi tới đầu tiên là chợ sáng đường Trường Hưng vẫn còn chưa giải tán, Tang Nhã đứng ở bên chợ nhìn Soái Lãng đi qua đi lại bên mấy quầy hàng, cuối cùng nhắm vào quán bán vật dùng hàng ngày, nhìn có vẻ như đang mặc cả. Cơ mà hơn ai hết Tang Nhã biết trên người Soái Lãng chỉ có năm hào mà thôi, chừng đó chẳng đù chi tiêu ở chỗ này.

Kết quả lại làm cô phải bất ngờ, không mua gì cả, mà đổi cái áo jacket trên người thành cái sơ mi cộc tay màu xanh nhạt.

Rõ ràng là lỗ, đợi Soái Lãng dương dương đắc ý từ chợ đi ra, Tang Nhã tới xem, đúng là lỗ, cái áo jacket kia hay dở gì cũng là từ thương hiệu đàng hoàng trong nước làm ra, còn cái áo sơ mi này thì chất liệu rất tệ, nhiều chỗ còn lộ vết chỉ may, rõ ràng là thứ hàng gia công rẻ tiền ở xưởng nhỏ.

Không ngờ Soái Lãng thần bí nắm tay Tang Nhã đi nửa con phố, chui vào một cái ngõ nhỏ, thì thầm một lúc, còn lấy trong túi ra một cái còng, là cái còng tay mà hôm qua họ bị còng.

Vừa nghe ý định của Soái Lãng, Tang Nhã đã giật nảy mình quát: “Điên à, anh muốn đóng giả cảnh sát?”

“Không chỉ có tôi, chị cũng phải đóng giả... Cô nghe tôi nói này, đừng khẩn trương, chị phải coi mình là cảnh sát...” Soái Lãng nói rồi lấy ra cuốn sách, có huy hiệu cảnh sát bằng bạc, nhìn giả tới không chịu nổi, không khác gì tiền vàng mã hay loại đồ chơi trẻ con, ngu ơi là ngu.

Tang Nhã hận không thể đá cho Soái Lãng vài cái, vậy mà Soái Lãng còn không nhận ra thứ làm giả thô thiển vụng về này, xem mẩu quảng cáo nhỏ dán trên trường, xé vài cái, cô càng nhìn càng không hiểu, càng nhìn càng không sao yên tâm được: “Anh định làm gì thế hả?”

“Đi thì biết... Tới kia đã.” Soái Lãng đi sâu vào trong ngõ, trong lúc nói chuyện với Tang Nhã, y đã xé được một tờ quảng cáo phú bà tuyền chồng, lấy tấm ảnh chụp đen trắng, cầm trong tay ngắm nghía một lúc gọi: “...Tang Nhã... Cầm cái này đi vào, làm thế này... Thế này, lừa được thì lừa, lừa không được thì chạy, bị bắt được không có kết quả tốt đâu...”

Tang Nhã nghe Soái Lãng giải thích kế hoạch mà thực sự câm nín, cứ nghĩ người này nhát gan không dám theo mình, té ra mình nhìn nhầm, gan y còn to hơn cả gan báo, giữa ban ngày ban mặt muốn đóng giả cảnh sát đi tới nhà khách nhỏ kiểm tra.

May mà tố chất nghề nghiệp của Tang Nhã rất tốt, giữ vẻ mặt nghiêm túc đi theo Soái Lãng, đồng thời cực kỳ tò mò muốn xem rốt cuộc y làm trò này như thế nào.