← Quay lại trang sách

Q1 - Chương: 217 Vì thoát khốn cảnh, lấy giả làm thật. (4)

Hai bọn họ đi vào sâu trong ngõ nhỏ, ngõ càng sâu càng kín đáo lại càng dễ tìm thấy loại nhà nghỉ mang tính chất kinh doanh gia đình này.

Mục tiêu nhanh chóng xuất hiện.

Bước chân nghênh ngang, ánh mắt không coi ai ra gì, vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị, cứ như XHĐ tới nhà thu tiền vậy, một trước một sau đi vào trong nhà khách, ngông nghênh đưa giấy tờ giả ra, chỉ vẻn vẹn cầm trong tay giơ lên một cái chưa tới một giây: “Đội hình sự cục công an thành phố.”

Ông chủ nhà khách chưa kịp nhìn rõ, còn đang định hỏi gì đó thì tiếp ngay đó rầm một cái, bức ảnh đen trắng không rõ ràng kia đập lên bàn: “Ông chủ, nhìn người này xem, đã gặp qua chưa?”

Thế là xong, ông chủ trung niên chừng trên 40 già trước tuổi giật mình tới quên luôn cả mình chuẩn bị hỏi cái gì, cũng nào dám xem kỹ giấy tờ gì nữa. Nhìn chàng cảnh sát trẻ mặc thường phục, tướng mạo không tới mức dữ dằn, nhưng rất lạnh, lông mày kiếm xếch lên, rất có uy. Nào dám lơ là, cẩn thận nhìn bức ảnh kiểu từ máy photo in ra, nhìn rất kỹ, còn chưa phản ứng thì một cô gái đi vào "cạch " một cái, còng sáng loáng rơi xuống đất, vội cúi xuống nhặt.

Soái Lãng nghiêm mặt mắng cô gái: “Cẩn thận chút, đừng để ảnh hưởng tới khách, chúng ta chỉ ngầm điều tra thôi... Ông chủ, yên tâm đi, không phải chúng tôi tới tra vấn đề nhà khách của anh, có điều nếu anh nhìn thấy nữ nhân trên bức ảnh này thì phải kịp thời báo cho chúng tôi.”

“Dạ, vâng vâng, tất nhiên rồi ạ, có điều tôi chưa từng gặp người này.” Ông chủ rất phối hợp với cơ quan công an, còn gật đầu mỉm cười lấy lòng với nữ cảnh sát mặc thường phục xinh đẹp vừa mới làm rơi còng.

Tất nhiên là chưa từng gặp, gặp rồi mới là quái lạ, Soái Lãng nghiêm túc nói: “ Ông chủ, tôi trịnh trọng nhấn mạnh lần nữa, ngàn vạn lần đừng giấu diếm điều gì, đây là nữ nhân lừa đảo gây ra vô số vụ án, cảnh sát chúng tôi đã truy lùng rất lâu mới tìm ra được cô ta đang ẩn náu ở khu vực này... Anh nghĩ kỹ lại đi, gần đây có nữ nhân độc thân nào thuê trọ ở đây có hành vi đáng nghi không, có thể khác trên hình một chút, vì cô ta giỏi cải trang.”

“Không có ạ, cái nhà khách nhỏ của tôi chỉ hơn 10 phòng, tới đây ở đều là khách quen, đều có CMT đàng hoàng, tôi chưa từng gặp qua.” Ông chủ khẳng định chắc chắn, mà dù có không chắc đi chăng nữa thì cũng phải nói với giọng điệu thật chắc chắn.

Tang Nhã đóng vai nữ cảnh sát thường phục không nói không rằng, làm vẻ đang quan sát thật kỹ hoàn cảnh của nhà khách.

Hai kẻ lừa đảo chẳng cần nhiều lời, động tác nhỏ vừa vặn, phối hợp ăn ý, ông chủ không nảy ra chút nghi ngờ nào cả, chỉ muốn nhanh nhanh cho xong việc, vì đồn công an còn dễ xử lý chứ một khi đụng tới cảnh sát hình sự, phiền toái không phải chỉ là một chút đâu.

“Thế này đi, anh giữ lại ảnh, có bút không, tôi ghi cho anh số điện thoại...” Soái Lãng nói rồi viết bừa cái số điện thoại bịa đặt ở sau bức ảnh, trịnh trọng giao cho ông chủ nói: “Chúng tôi còn phải mang đi phim lưu trữ giám sát của anh, xong việc sẽ trả lại.”

“Mang máy vi tính đi?” Ông chủ ngạc nhiên.

“Không cần, chỉ cần mang ổ cứng lưu trữ video thôi, nếu không mang máy vi tính cũng được, anh mang tới tổng đội của chúng tôi... Hai chúng tôi còn phải qua vài nhà nữa, không thể mang theo được.” Lý do của Soái Lãng là hết sức hợp tình lợp lý.

“Vâng, vậy để anh lấy ổ cứng đi: “Ông chủ không nghi ngờ gì cả, mời Soái Lãng đi vào trong quầy.

Soái Lãng đường hoàng mở nắp thùng máy tính, lấy ra ổ cứng, thủ pháp hết sức thuần thục, trong lúc đó Tang Nhã giảng giải cho ông chủ nghe vài biện pháp đề phòng trị an, cách phát hiện ra lưu manh đặt biệt những tên lưu manh chuyên luân chuyển các nơi gây án... Cảnh báo ông ta, khi phát hiện quyết không thể một mình đối phó với chúng, mà báo cáo cho cảnh sát, đây là thành phần manh động nguy hiểm cao....

Ông chủ vâng dạ luôn mồm, nghe rất chuyên tâm.

Vài phút sau ông chủ tiễn hai vị cảnh sát ra khỏi cửa, trịnh trọng bắt tay, trong lòng còn thêm vài phần kính trọng. Quả nhiên là cảnh sát hình sự, không tơ hào cái kim sợi chỉ nào của dân, làm việc nhanh gọn có trách nhiệm, không như đám người đồn công an, không được cái việc gì, suốt cả ngày mặc áo cảnh sát trên người huênh hoang, chỉ mượn cớ vòi vĩnh ăn tiền.

Không biết rằng hai vị cảnh sát kia vừa rời khỏi ngõ một cái là chạy thục mạng, chạy bán sống bàn chết, chạy vài trăm mét, Tang Nhã xóc bụng dừng lại, chỉ Soái Lãng cười không nổi: “Anh, anh... Còn khuyên tôi đừng đi lừa người nữa... Anh còn biết lừa người hơn cả tôi... Còn đóng giả cả cảnh sát, tôi nghi ngờ anh là lừa đảo chuyên nghiệp.”

Vừa rồi tim cô muốn rớt ra ngoài, chỉ lừa lấy cái ổ cứng thôi mà còn kích thích hơn đi trộm bức Mona Lisa.

“Làm sao so với cô được, cô lừa hàng vạn hàng chục vạn, đó là phạm tội, còn tôi cùng lắm chỉ coi là chơi ác, cái này có bao nhiêu tiền, chưa đủ lập án, ai truy cứu làm gì?” Soái Lãng từ nhỏ đã ở đồn công an suốt, lại ảnh hưởng từ cha mình, đã quá hiểu rồi, cái ngành này không có cảnh phục còn giống cảnh sát hơn cả người có cảnh phục, song không có nghĩa vừa rồi y không hồi hộp.

Tang Nhã bĩu môi, vừa cười vừa nghĩ lại vụ lừa đảo vừa rồi, nhìn qua thì có vẻ rất thô thiển, kỳ thực rất khéo léo, hai người bọn họ từ lúc bước vào đã chủ động gây áp lực, khiến đối phương không kịp sinh ra nghi ngờ.

Tiếp đó luân phiên nhau thu hút sự chú ý của chủ quán, như Soái Lãng nói ra thân phận cảnh sát chưa tạo dựng lòng tin hoàn toàn từ đối phương thì cô đánh rơi còng, khi Soái Lãng tra hỏi về "nữ nghi phạm" thì cô đi quanh quan sát. Lúc Soái Lãng lấy ổ cứng thì cô giảng giải phòng chống tội phạm, tuyệt đối không cho ông chủ tập trung vào một điểm nào để phát hiện sơ hở nếu có.

Ăn ý vô cùng.

Chưa bao giờ đi lừa đảo cảm giác thú vị như thế!

“Thế nào, làm một lần nữa nhé?” Soái Lãng rủ rê, y cũng hứng lên rồi.

Tang Nhã "ừ" một tiếng, rất nhẹ rất ôn nhu, hai người họ rốt cuộc có chung sự nghiệp và theo đuổi.

Vậy là cứ như thế hai người như chơi đuổi bắt, chuyên đi vào những nhà khách ở sâu trong ngõ để ra tay, cùng một kịch bản, cùng một kiểu diễn xuất, chẳng cần thêm thắt hay biến hóa gì.

Hơn nữa càng về sau càng thuận lợi, tay cầm sẵn hộp chứa ổ cứng chẳng cần tự tay làm, Soái Lãng quát chủ nhà khách: Nhanh nhanh cái tay lên, tôi còn phải đi vài nhà nữa đấy... Làm gì vậy, lóng nga lóng ngóng.