Q1 - Chương: 218 Thay đổi chiêu thức, giở lại trò cũ. (1)
Hết sức đơn giản, đến 11 giờ hơn hai người tới khu chợ trời chuyên bán đồ điện ở đường Nhân Dân, Tang Nhã ở ngoài nhìn Soái Lãng bê cái hộp có bốn năm ổ cứng vào một cái cửa hàng vi tính... Không lâu sau Soái Lãng đi ra, tới bên cạnh Tang Nhã kín đáo xòe một cái, không ngờ được mấy tờ 100 đồng.
Tang Nhã chưa từng biết khách khí là gì, giật lấy nghe đếm, được năm tờ, không ngờ cô gái từng lừa vài chục vạn lại vì số tiền lẻ này mà vừa mừng vừa lo: “Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ, lấy danh nghĩa cảnh sát đi lừa gạt, anh cũng to gan thật đấy.”
“Yên tâm đi, chẳng có quyện gì đâu, mấy ông chủ đó mong cảnh sát mãi mãi đừng trả họ ổ cứng ấy chứ, như thế họ có cớ tha hồ muốn làm gì thì làm, không sợ giám sát. Huống hồ là vụ án nhỏ xíu, ai đi tra làm gì?” Soái Lãng không coi ra gì.
“Ừ, thế thì tốt, tôi phải mua bộ quần áo... Sau đó buổi trưa chúng ta đi đâu ăn đi? Hì hì, Soái Lãng, xem ra tôi đi theo anh tha hồ ăn sung mặc sướng rồi.” Tang Nhã cầm tiền trong tay yên tâm hẳn, đưa tay vuốt ve mặt Soái Lãng, bẹo một cái coi như khen thưởng.
“Trước khi ăn cơm, tôi làm cho cô CMT.” Soái Lãng cũng quen với động tác thân mật của Tang Nhã, ai người sóng vai đi trên phố.
“Cả chuyện này anh cũng có cách cơ à?” Tang Nhã ngạc nhiên, với người bình thường mà nói đây không phải chuyện đơn giản.
Soái Lãng chẳng mấy khi có cơ hội thể hiện trước mỹ nữ thế này, từ bé tới lớn mấy cái mánh khóe thủ đoạn đường phố y cực kỳ thông thuộc, nhưng đều là thứ phải che giấu kỹ. Vì vốn chẳng phải cái gì hay ho đáng tự hào, nói ra thế nào cũng bị nhìn với ánh mắt kỳ thị khinh bỉ, vậy mà giờ đây lại có thể đem dùng tán gái, thực sự không bao giờ ngờ tới: “Để tôi gọi điện thoại, mười phút sau là có đưa tới cho chúng ta, hơn nữa còn phục vụ miễn phí, cô tin không?”
Nói tới kiếm CMT thì Tang Nhã không thiếu cách, nghi ngờ nói: “Không thể nào, có muốn làm cũng cần thời gian mới được, hơn nữa làm gì có chuyện không mất tiền chứ, tôi biết anh lắm trò li kỳ cổ quái, nhưng tôi không tin.”
“Vậy có muốn học không, sau này có đi khắp toàn quốc cũng không sợ.”
“Đương nhiên là muốn học rồi.”
“Nhưng không thể dạy miễn phí được, cô trả công tôi thế nào đây?”
“Mời anh ăn cơm nhé.”
“Tiền là do tôi lừa được, cái gì mà cô mời?”
“Này, anh có nhầm không thế, tôi yểm hộ cho anh, thế nào cũng phải tính có một nửa chứ?”
“Tài sản chung, không thể tính là mời...”
“Vậy anh muốn trả công ra sao?”
“Để tôi nghĩ... Để tôi nghĩ...”
Tang Nhã thấy Soái Lãng làm bộ gãi đầu gãi tai còn chẳng thừa biết y muốn gì sao, nghiêng người khẽ hôn lên má Soái Lãng một cái: “Có phải muốn thế này không?”
“Ừ... Gần gần như thế, nhưng cảm giác chưa đủ mãnh liệt.” Soái Lãng thu hoạch ngoài dự kiến, vốn chỉ định mồm mép trêu ghẹo Tang Nhã một chút thôi.
Thế nhưng y vẫn xem nhẹ mức độ hào phòng bạo dạn của Tang Nhã rồi, ngay giữa phố cô nắm tay Soái Lãng, hơi cúi người xuống cứ như chỗ không người hôn chụt một cái, nhìn y đầy hứng trí: “ Sớm biết anh đẹp trai như thế, ngầu như thế, tối hôm đó chị đây đã hiến thân rồi... Nào, cho chị hôn một cái.”
Nói rồi hai tay nâng mặt Soái Lãng, đưa môi tới, nhưng mà đây là ở giữa đường, có mấy người ngoái đầu nhìn bọn họ, Soái Lãng chịu không thấu, giãy dụa thoát ra: “Được rồi, được rồi, tôi sợ cô rồi, lần đầu tiên thấy người còn mặt dày hơn tôi, lại còn là nữ nữa chứ....”
Cái chuyện lưu manh này ngay cả Soái Lãng trước kia còn chẳng nghĩ tới, may mà ở thành phố bây giờ chẳng ai quan tâm tới ai, người qua đường nhìn thấy chỉ ngạc nhiên nhìn một cái, vẫn làm tim Soái Lãng đập thình thịch, chột dạ hơn cả đi lừa ổ cứng của người ta.
“Hi hi, dám đóng giả cảnh sát mà không dám hôn nữ nhân sao?” Tang Nhã trêu ghẹo, tay vẫn còn ôm cổ Soái Lãng, dán sát ngực vào người y.
Soái Lãng vội tự hạ thấp mình xuống thoát khỏi tay Tang Nhã, kéo tay cô nói: “Kín đáo một chút, đừng gây chú ý, tôi lần này miễn cưỡng mới phải làm chuyện xấu, làm xong CMT chúng ta dừng tay, được không?”
“Ừ, đồng ý.” Tang Nhã gật đầu.
Hai người dính vào nhau đi giữa quảng trường trung tâm, Soái Lãng ghé tai Tang Nhã thì thầm, lại bắt đầu làm chuyện xấu rồi.
Một lúc sau …
“A lô, xin chào, làm giấy tờ chứng nhận phải không?” Tang Nhã gọi điện ở bốt điện thoại công cộng.
“Vâng, công ty chúng tôi làm nghiệp vụ liên quan tới giấy tờ, văn bằng, hộ khẩu, bộ đội, xe cộ, nhà đất, con dấu v...v...v.... Hoan nghênh quý khách, tin rằng dịch vụ chất lượng của chúng tôi sẽ giúp sự nghiệp của quý vị....”
“Thế có làm CMT không?”
“Đương nhiên ạ, bất kể quý khách muốn làm loại giấy tờ nào, công ty chúng tôi chú trọng chất lượng, cố gắng làm tốt nhất có thể, để quý khách mua được thoái mái, dùng thấy yên tâm...”
“.....”
Nam nhân trong điện thoại cứ hỏi một câu thì hắn lại tràng giang đại hải tới ba câu, Tang Nhã nhíu mày, giơ điện thoại để Soái Lãng nghe, Soái Lãng lắc đầu, rõ ràng ý của y là: Lừa đảo.
Tang Nhã lại nghe điện thoại mà tên kia vẫn còn lải nhải, cắt lời: “Đừng thừa lời, có CMT sẵn có không?”
“Đương nhiên là có, nếu quý khách cần, trước tiên phải đặt mua, đồng thời chuyển khoản ngân hàng 50 đồng, chúng tôi sẽ hoàn thành trong vòng 1-2 ngày làm việc... Có thể cho tôi biết số di động để tiện thông báo...”
“Năm xu của bà cũng chẳng có đâu, mơ đi nuốt 50 đồng thì chúng mày chết hóc...”
Tang Nhã chửi vào điện thoại, cạch một tiếng đặt vào chỗ cũ, quay đầu nhìn Soái Lãng coi thường, cách này khác gì lừa già đi đêm, mất cả cảm giác phương hướng rồi, đều là người trong nghề sao chẳng biết, kỳ thực đại đa số quảng cáo dán ngoài đường là để lừa tiền đặt cọc của người ta, gửi tiền một cái là đừng hòng gọi vào số đó được nữa. Nếu như chúng thực sự giấy tờ gì cũng làm được thì đã chẳng cần dán quảng cáo bừa bãi ở đầu dường.
“Biện pháp này của anh không đúng rồi, trong số này 90% là kẻ lừa đảo, hơn nữa còn toàn là những kẻ tới từ một dải Quảng Đông Phúc Kiến, đến tiếng phổ thông còn nói chưa sõi, mở mồm ra đã thấy giả... Lũ lừa đảo nơi đó quá tệ hại, phá hỏng danh dự của giới lừa đảo.”