← Quay lại trang sách

Q1 - Chương: 219 Thay đổi chiêu thức, giở lại trò cũ. (2)

Khiếp, nghe xem nói kìa, còn chê người ta lừa đảo quá thô thiển ảnh hưởng tới giới “lừa đảo chân chính” nữa, đúng là yêu nghề quá, Soái Lãng không tán đồng: “... Cô nhầm rồi, chính vì đại bộ phận là giả, cho nên làm giấy tờ giả thật mới dễ dàng ẩn nấp hành tung, chính bởi vì đại bộ phận mọi người cho rằng hàng giả rất dễ phân biệt, cho nên làm hàng giả thật lại càng an toàn, vì không ai coi ra gì mà...”

Nói xong lại đưa cho Tang Nhã một số điện thoại, đó là số điện thoại mà hai người họ chép lại dọc đường đi, cũng chẳng khó gì, đi dọc theo phố một lượt, từ ghế dài đầu đường tới cột đèn cuối đường đều có đầy: “Thử một số nữa, thứ tồn tại là có lý của nó, nếu thực sự không có ai làm giấy tờ giả thì chẳng có môi trường cho kẻ lừa đảo.”

“Hừ, lần cuối cùng đấy nhé, lần sau thì anh đi mà gọi.” Tang Nhã bấm số còn lẩm bẩm, cô đã mất kiên nhẫn rồi.

“Cô cũng là kẻ lừa đảo, sao chẳng có tố chất chuyên nghiệp gì thế, không kiên nhẫn thì làm sao mà được?... Úi...” Soái Lãng còn chưa nói dứt lời thì đã bị Tang Nhã đá cho một phát.

“Suỵt...” Tang Nhã ra hiệu cho y im lặng: “Có CMT không?”

“Ở khách sạn hay lên máy bay?”

Phía bên kia hỏi rất đơn giản chuyên nghiệp, Soái Lãng sán vào nghe giơ ngón cái: Hàng thật.

Tang Nhã trừng mắt, còn cần phải nói à, chị đây có phải gà mờ đâu: “Tàm tạm thôi, đủ ở khách sạn là được, tôi cần ngay bây giờ, hai tấm một nam một nữ, ảnh qua loa thôi, có thể mang tới không?”

“Muốn lập lờ cho qua cũng có, nhưng mà làm gấp thì 200, nếu cô không kén ảnh, tôi có CMT thật.”

Có thật cũng không lạ, mỗi năm không biết có bao nhiều CMT bị mất, có đánh mất, có người chuyên môn thứ này về, có bán buôn, có bán lẻ, nhu cầu thứ này lúc nào chả có, nhất là trong giới lừa đảo, một cái CMT làm được nhiều việc lắm, Tang Nhã hào phóng: “Tiền không thành vấn đề, tôi mất CMT rồi, không cách nào thuê phòng được, nếu anh có thể mang tới trong vòng 10 phút, tôi trả 200.”

“Địa chỉ.”

“Đường Bát Thất, bốt điện thoại đối diện tòa nhà mậu dịch công nghiệp, tôi mặt váy hoa, cầm túi xách nữ màu vàng gạo, 10 phút mà không tới thì tôi tự nghĩ cách.”

“Yên tâm chưa tới 10 phút đâu.”

Bên kia chủ động cúp điện thoại, Soái Lãng cười nói: “Muốn phân biệt lừa đảo thực ra rất dễ dàng, kẻ nào ba hoa phét lác một tấc lên trời muốn tiền cọc thì đều là giả hết, người làm ăn đàng hoàng...”

“Xì, còn đàng hoàng được, bớt khoe khoang với tôi đi, làm người ta không biết ấy.” Tang Nhã phẩy tay xua đuổi: “Lúc chị đây xông pha giang hồ, ai đó có khi còn đang mặc quần thủng đít.”

“Tang Nhã, lát nữa gặp người ta thục nữ một chút, đừng dọa người ta sợ chạy mất.”

“Tránh xa tôi ra, còn chê tôi thiếu thục nữ à, tôi mới chê anh thiếu đàn ông đó, xùy xùy...”

Hai người bọn họ không nói được ba câu từ tế là bắt đầu có vấn đề.

Soái Lãng chỉnh lại y phục, chính là chiếc sơ mi Armani được Tang Nhã chuộc về, lại nhìn Tang Nhã một thân váy hoa thanh thuần mê người dựa vào bốt điện thoại. Đương nhiên là nhờ mấy cái ổ cứng mà có, đi dạo cửa hàng thời trang nữ, cô chọn một bộ váy hoa liền thân nền trắng, còn thay đôi xăng đan mát mẻ, không đắt, tổng cộng tiêu hơn 100.

Có điều đúng như Tang Nhã nói, vì trẻ trung, cho nên y phục vì người mà trở nên đẹp đẽ, chiếc váy rẻ tiền mặc lên người cô trông cao cấp lên không ít, nãy giờ cứ mười người đi qua hết bảy tám quay đầu nhìn rồi, còn bất kể nam nữ, tỉ lệ siêu cao.

Ngắm nhìn mỹ nữ dưỡng nhãn, thong thả châm một điếu thuốc, dựa vào lan can thấp bên đường, Soái Lãng rít một hơi thuốc. Lúc này là giữa trưa, ánh mắt trời có phần chói mắt, mỗi khi ánh mắt liếc sang cánh tay trần và cặp chân dài của Tang Nhã, luôn thấy xung kích mạnh mẽ.

Lại chẳng xung kích mạnh, Tang Nhã cao trên 1m7, đủ tiêu chuẩn làm người mẫu rồi, đi giày cao gót vào thì còn cao hơn Soái Lãng một đoạn, vóc dáng đó đứng ở đâu cũng mang cảm giác xuất chúng khác biệt.

Có lẽ đang ở thành phố huyện xa lạ như Trường Cát, tâm tình hoàn toàn thả lỏng, cho nên Tang Nhã càng thêm thoải mái nhẹ nhõm, gió nhẹ lất phất thổi, váy dán lên thân thể, mơ hồ lộ ra đường cong nhấp nhô, vô tình cử động một chút thôi, đều khiến người ta không kìm được quay đầu nhìn vài cái....

Vài tiếng huýt sáo khẽ vang lên cắt ngang ý nghĩ của Soái Lãng, đưa mắt một cái, phía trước, mé phải, từ trong ngõ có một chiếc xe điện, đỗ cách đó mấy chục mét, nhìn về phía này, hẳn là quan sát Tang Nhã đứng bên điện thoại.

Tới rồi, Soái Lãng không nhúc nhích, định rít thêm vài hơi thuốc, không ngờ thuốc cháy hết rồi, chỉ còn đầu lọc kẹp giữa hai ngón tay, thuận tay ném vào thùng rác. Cùng lúc đó nam nhân đi xe điện khóa lại, đi bộ qua đường tới chỗ họ.

Nhãn quang tốt lắm, người ra vào tòa nhà mậu dịch không ít, gần đó có quán giải khát, quán ăn vặt, xưởng sửa xe, trước mắt tính sơ sơ cũng có hơn trăm người, phát hiện được mục tiêu trong đám đông đó, tố chất chuyên nghiệp của Tang Nhã không tệ, bảo sao hôm đó trong quán mỳ tóm được tên ngốc mình, Soái Lãng thấy cũng không oan tí nào.

Tới rồi, đối phương cũng khá cẩn thận, có vẻ quan sát Tang Nhã một lúc để đề phòng bấc trắc rồi mời đi tới, đó là một thanh niên để ria mép, chừng 30, tay đút túi quần, đi tới nơi đứng cách vài mét không nói gì, đang đánh giá Tang Nhã. Tang Nhã chỉ liếc một cái đưa mắt sang hương khác, chú ý nguy hiểm xung quanh.

Nam tử kia tới gần giọng điệu trêu ghẹo: “Mỹ nữ, cần CMT hả?”

“Anh là ai?

“Nhìn là biết cô mất CMT hả, tôi là người làm đây... Tiền đâu?”

“Cmt đâu, chẳng qua có 200 đồng, trông tôi giống người quịt nợ lắm à?” Tang Nhã ôm túi xách vào lòng, như sợ bị cướp vậy, dáng vẻ vừa rụt rè vừa cảnh giác, giống người từ xa tới đánh mất CMT.

“200 là một cái đấy cô, hai cái là 400, đừng có nhầm.” Nam tử ria mép nhắc.

“Tôi biết... Anh này, còn chưa gặp mặt mà anh làm ra được CMT rồi à, loại CMT đó có dùng được không vậy?” Tang Nhã kéo khóa túi, rất chậm, tựa như đang lấy tiền.

“Ha ha, giông giống là được rồi, ai mà nhìn kỹ cô như thế chứ, để tôi cho cô chọn một cái.” Ria Mép liếc Tang Nhã lên lần nữa, lấy ra vài tấm CMT hai lớp chống giả đàng hoàng, chọn qua đưa Tang Nhã: “Hai cái này, gương mặt tương đối giống, dù cô dùng lên máy bay cũng được, CMT thật đấy, chúng tôi thu mua không ít.”

“Ồ, không tệ...” Tang Nhã xem CMT lấy một cái cho mình một cái cho Soái Lãng, cất vào ví.