← Quay lại trang sách

Q1 - Chương: 220 Thay đổi chiêu thức, giở lại trò cũ. (3)

Giao dịch diễn ra thuận lợi, Ria Mép đột nhiên hỏi: “Cô không phải người Trường Cát nhỉ?”

“Không phải.” Tang Nhã gật đầu.

“Tới Trường Cát kiếm tiền, không phải là làm việc kia chứ?”

Ria Mép mắt láo liên quét qua người Tang Nhã, tập trung từ cổ tia tới bầu ngực tròn trịa đầy đặn, lại tới vòng eo nhỏ nhắn, cặp chân dài nhìn muốn ứa nước miếng.

Cô em này thân hình yểu điệu nóng bỏng, dung mạo thanh thuần cổ điển đẹp như tranh vẽ, không đi làm người mẫu hoặc diễn viên thì đúng là phí. Mấy cô minh tinh trong những bộ phim truyền hình dài tập chán ngắt kia như tượng sáp di động, chưa chắc xinh đẹp hơn cô nàng ấy chứ.

Tang Nhã chửi thầm trong lòng, dám coi bà đây là gái hả, bề ngoài nhoẻn miệng cười, cố tình nói lập lờ: “Vậy anh nói tôi làm gì?”

“Ha ha ha, cô em hiểu mà... Hay là vui vẻ với anh một chút, anh tặng CMT... Anh còn giới thiệu cho chỗ kiếm tiền, anh là dân bản địa...” Ria Mép một tay đặt lên bốt điện thoại áp sát Tang Nhã, mắt cứ tăm tia đồi ngực vun tròn kia, ngả ngớn thăm dò.

“Tôi thì không thành vấn đề song e là có người không chịu.” Tang Nhã kéo khóa lại, cơ bản không định trả tiền.

Ria Mép theo bản năng quay ngoắt lại phía sau, ở đó có một nam tử, chính là Soái Lãng, đứng thẳng tắp vài phần miệt thị, tay còn chơi đùa cuốn sổ nhỏ có huy hiệu cảnh sát. Còn chưa kịp phân biệt thật giả thì nam tử kia đã rút tay còn lại khỏi túi quần, ngón tay móc cái còng số tám sáng loáng.

“Người anh em, hình như trên người có không ít CMT nhỉ, lấy ra xem nào.” Soái Lãng nói một câu lạnh nhạt.

Cảnh sát à?

Ria Mép không nghĩ nhiều, quay đầu chạy ngay, Soái Lãng vờ vịt quát "Đứng lại!", Tang Nhã cũng phụ họa hét lên "bắt lấy hắn, bắt lấy hắn", tạo cảm giác như có người truy đuổi phía sau. Thế là Ria Mép sợ hãi cắm đầu cắm cổ mà chạy, nhảy qua lan can, vọt qua đường, lao thẳng vào ngõ, chớp mắt không thấy đâu, rất có nghề, rất kinh nghiệm.

Xoạch một cái, Soái Lãng ném cuốn sổ và còng tay vào thùng rác, giục Tang Nhã: “Đi thôi, người ta đưa CMT lại không lấy tiền, cô còn đứng đó làm gì.”

“Quân khốn kiếp đó, dám coi tôi là gái, ở chỗ khác tôi móc cái mắt chó của hắn.” Tang Nhã còn chưa hết giận, lại tới khoác tay Soái Lãng, cũng chẳng sợ người kia quay lại, thong thả đi qua đường, hỏi: “Này sao lại vứt đồ kiếm cơm của chúng ta đi.”

Soái Lãng nhún vai: “Chuyện xấu không nên làm nhiều, chúng ta có đủ thứ mình muốn rồi còn gì. Thế nào, chiêu này được đấy chứ?”

“Xì, kém lắm, đợi bao nhiêu lâu mà mới kiếm được 2 CMT, anh xem, đây là cái gì?” Tang Nhã lấy từ trong túi xách ra một cái ví đen căng phồng.

Soái Lãng giật cả mình, giật ngay lấy xem, trong ví là cả xấp CMT, bảo sao vừa rồi Tang Nhã dể cho đối phương áp sát cô như thế, té ra là kiếm cơ hội ra tay, lại nhớ thủ đoạn đánh tráo của cô ở quán mỳ, thật không biết nói sao: “Cô lợi hại thật đấy... Tôi còn chẳng biết cô ra tay lúc nào.”

“Thằng đó cứ hau háu nhìn tôi, tôi mò sạch toàn thân thì hắn cũng chẳng nhận ra... Thế nào? Để tôi xem có bao nhiêu.” Tang Nhã cướp lại ví, trừ CMT ra còn có mấy trăm đồng, mừng lắm: “Phát tài lớn rồi.”

Soái Lãng lại lo lắng: “Đi đi, nhanh lên, này chị hai, tôi nói nhé, làm thế để làm gì chứ, chúng ta lấy CMT là được, còn lấy ví của người ta làm gì cho thêm rắc rối.”

“Thằng vương bát đản đó có ý đồ xấu với tôi, đáng đời lắm...”

“Thôi đi, làm như chúng ta không có ý đồ xấu với hắn ấy... Đừng để hắn phát hiện ra quay lại tìm chúng ta, cô thật đúng là, tự nhiên sinh chuyện.”

“Sợ gì, hắn sợ chạy rồi, còn lâu mới nhận ra.”

“Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, cô quên mình là người ngoài à, làm cái nghề này có kẻ nào không phải địa đầu xà chứ, quen biết rộng, thành phố này lại không lớn...”

Nửa tiếng sau, quán lẩu Dương Hạt Tử đường Ích Dân, Tang Nhã và Soái Lãng ngồi ở tầng hai, vì trong túi dư dả, trong lòng yêu tâm, Tang Nhã thoải mái gọi món, Soái Lãng gọi bia. Thấy phục vụ viên mang lên bia Đông Nhạc đương địa, Tang Nhã phất tay đổi, lấy Heineiken chứ sao, không thể bạc đãi tiểu huynh đệ được.

Soái Lãng cười, xem ra Tang Nhã chưa quên muốn mời khách, vậy khách theo ý chủ, lát sau nồi lẩu sôi ùng ục, hơi trắng bốc lên mùi thịt dê và mùi cay xè. Tang Nhã ân cần mời Soái Lãng, tới lúc này, từ kinh hoàng bỏ chạy tới hoang mang ở thành phố lạ, lo lắng vì túi rỗng, lòng hoàn toàn yên ổn, đũa thoải mái gắp, ăn thành tiếng ngon lành.

Chẳng mấy chốc mà xương đã chất thành đống trên bàn, thứ này nói ra thích hợp ăn vào mùa đông nhất, thịt mềm không giắt răng, lại không bị ngấy, gặm xương cũng rất đã, tuy trông không trang nhã lắm, nhưng thêm chai bia lạnh, ai còn quan tâm làm gì.

Soái Lãng ăn uống đã thô tục lắm rồi, không ngờ Tang Nhã còn hào sảng hơn, liếm môi chẹp một cái, bị cay thè lưỡi ra còn hô: “Quá đã.”

Vừa lớn tiếng hô lên, Soái Lãng tức thì nhìn quanh, sợ có người chú ý.

Tang Nhã vừa thấy y quay đầu thì không vui, chỉ tay vào mặt: “Này, làm sao thế hả? Lại chê chị đây thiếu thục nữ à?”

“Cô chẳng thèm bận tâm cái gì thì để ý cái nhìn của tôi làm gì?” Soái Lãng vừa húp canh vừa nói: “Tôi xem xem tên kia có tìm tới nơi không còn phòng bị.”

“Xì... Nhát chết, xem anh kìa, còn đề phòng hơn cả tôi nữa.” Đoán chừng tới một nơi mà mình chưa từng gây án, cho nên Tang Nhã hết sức thả lỏng, vừa ăn vừa nói: “Soái Lãng, tôi có ý tưởng này, muốn nghe không?”

“Ý tưởng gì?”

“Vừa xong đi taxi anh không nghe thấy lái xe nói gì cả, ở Trường Cát này có mấy khách sạn có sao...”

Soái Lãng từng mắt lên: “Cô lại định làm cái gì?”

“Kiếm tiền chứ còn làm gì nữa? Chúng ta thuê phòng ở, kiếm vài con rùa vàng, tôi làm mồi nhử, dẫn hắn tới nơi vắng vẻ sau đó anh...” Tang Nhã cười tươi như hoa, với dung mạo khí chất của cô, thêm vào tay chân nhanh nhẹn đầu óc linh hoạt của Soái Lãng, đúng là một đôi trời sinh. Thế nhưng chưa nói hết đã thấy Soái Lãng cau mày, Tang Nhã mắng: “Anh làm sao thế hả? Không phải tôi nghĩ cho anh à, kiếm thêm vài đồng không tốt sao, anh đang thất nghiệp cơ mà.”

“Đừng đừng, Tang Nhã, rốt cuộc cô xuất thân chuyên ngành gì thế, hết lừa gạt lại móc túi, chớp mắt một cái lại muốn chuyển sang ăn cướp rồi sao?” Soái Lãng không biết phải nói sao nữa, cô gái này như nghiện phạm tội, sống tử tế không chịu nổi.

“Hiện giờ có ai là không đa năng chứ, đa nghề mới được ưa chuộng, biết mỗi một nghề thì sống thế nào?” Tang Nhã nói rất thản nhiên, còn tặng kèm một cái lườm, tựa hồ chê Soái Lãng kiến thức nông cạn.

Soái Lãng thở hắt ra một hơi, không biết phải nói tư vị trong lòng thế nào nữa, nếu như ở Trung Châu không phải nhất thời kích động cứu cô gái này. Nếu như lúc tới Trường Cát không phải bất đắc dĩ bày trò kiếm ít tiền, thì bây giờ không phải chột dạ như thế.

Mặc dù bên cạnh có một mỹ nữ tuyệt sắc, nhưng cũng không khác gì một quả bom nổ chậm, cô gái này lúc gặp nạn thì thấy rất đáng thương, nhưng vừa trở mình một cái, từ trộm cắp, lừa gạt tới ăn cướp đều không ngại gì cả, chẳng ai biết sẽ gây ra họa lớn thế nào.

Con người ta mỗi lần vấp ngã là một lần khôn ra, Soái Lãng vấp ngã rất nhiều, cho nên mới khôn ra, làm việc đều biết nặng nhẹ.

.....