← Quay lại trang sách

Q1 - Chương: 221 Một ngày không gặp, khác tựa ba thu. (1)

“Này, này... Ngây ra cái gì?” Tang Nhã đợi mãi không thấy Soái Lãng trả lời mình, gõ gõ bàn nhắc nhở.

Soái Lãng giật mình hoàn hồn, không trả lời thẳng: “Trước tiên nghỉ ngơi đã, bận rộn suốt cả một ngày rồi, cô ngồi sau không mệt nhưng tôi mệt, mười mấy tiếng chưa ngủ rồi, kiếm chỗ ngủ đã.

“Vô dụng...” Tang Nhã khinh bỉ nói một câu, thấy Soái Lãng né tránh ánh mắt của mình, đặt miếng xương xuống, tay véo cằm y xoay lại đối diện với mình, nghiêm túc nói: “Tôi hỏi anh một câu, không được nói dối.”

“Nói dối là chuyên ngành của cô mà? Hỏi cái gì? Muốn tra hộ khẩu của tôi à?” Soái Lãng gạt tay Tang Nhã lấy khăn giấy lau.

Tang Nhã lúc này mới nhớ tay mình bẩn, rút khăn lau, hỏi: “Tôi hỏi anh, rốt cuộc anh là ai?”

“Đã nói cả trăm lần rồi, tôi là thanh niên thất nghiệp.”

“Không tin.”

Soái Lãng bực mình: “Tin hay không thì tôi vẫn thất nghiệp, hay ho gì mà đóng giả thất nghiệp.”

Tang Nhã bĩu môi: “Vậy thì tôi không hiểu, thanh niên thất nghiệp đều biết mở còng tay như anh à?”

“Cái đó thì học thôi, chỉ cần để tâm học là biết, đâu phải là bí kíp bất truyền.”

“Vậy đóng giả cảnh sát thuần thục như thế thì sao?”

“Học trên TV, cảnh sát đều thế cả.”

“Thôi đi, lai lịch của anh chắc chắn có vấn đề.”

“Tôi nói cô này Tang Nhã, toàn thân cô đều là vấn đề, giờ cô lại nghi tôi có vấn đề, cô thử nói xem là vấn đề gì?”

Hai người bọn họ là một đôi kỳ quái, tựa hồ thích cái kiểu bịt mặt trốn tìm này. Soái Lãng muốn biết vì sao Tang Nhã đi vào con đường này, vì sao không chịu dừng tay, thói quen hay có lý do nào khác? Còn Tang Nhã thì không chắc chắn gì cả, đôi mắt đẹp chớp chớp nhìn Soái Lãng rất lâu, giọng hồ nghi.

“Nói anh là người tốt thì anh còn lắm trò lừa đảo hơn kẻ lừa đảo, nói anh là người xấu thì anh đứng ra bảo vệ người khác. Nói anh nhát gan thì cả đám người đông như vậy không dọa nổi anh, nói anh to gan thì tôi chỉ móc cái ví đã khiến anh lo sợ thành thế này... Rốt cuộc anh là loại người thế nào?”

“Thì không tốt không xấu, tính xảo trá không thể làm người tốt, nhưng lá gan nhỏ chẳng thể làm người xấu, thế là thành nửa tốt nửa xấu thôi chứ sao.” Soái Lãng dùng giọng điệu hết sức vô tội trả lời, tranh thủ khuyên: “Giờ tiền ăn tiền ở đều có rồi, đến đó thôi, Tang Nhã, không phải trên đường đi cô nói muốn rửa tay chậu vàng à?”

“Đâu có... Tôi chỉ muốn thử xem rốt cuộc anh là người thế nào thôi, nếu tôi rửa tay chậu vàng giải nghệ không làm nữa thì anh nuôi tôi nhé?” Tang Nhã giọng như đùa như thật, lại cắm cúi ăn uống, thi thoảng nâng cốc lên cụng với Soái Lãng.

Vì thế sự đồng lòng qua hoạn nạn biến mất, giữa hai người dần rất xuất hiện vết nứt, vì lập trường khác nhau thế nên nói chuyện cũng dần chẳng còn hòa hợp. Hai người căn bản không cùng đường, chỉ ngẫu nhiên gặp nhau tựa một trò đùa của số phận thôi.

Soái Lãng thấy Tang Nhã không còn cởi mở nữa, ăn uống trở nên ưu nhã thong thả... Hay rồi, cứ chê người ta thiếu nữ tính, giờ người ta trở nên thục nữ, Soái Lãng lại thấy không quen.

Ăn cơm xong trả tiền, tên bán CMT có tới bảy tám trăm đồng, đều thuộc về Tang Nhã, ra ngoài vẫy một cái taxi, hỏi thăm taxi tới một khách sạn không tệ, đi vào thuê phòng. Soái Lãng mệt lắm rồi, thả mình xuống giường, ôm lấy gối, chỉ muốn ngủ một giấc thật say, ai ngờ Tang Nhã đá một cái giục: “Đi tắm rồi hẵng ngủ.”

“Thật đúng là...” Soái Lãng lại lồm cồm bò dậy, nhìn Tang Nhã thấy cô còn chưa bỏ cái túi xuống, giống như sắp đi vậy, ngớ ra hỏi: “Cô không định ngủ cùng à?”

Tang Nhã vừa cau mày, y liền nhớ ra đây là phòng hai giường, vội giải thích: “Đừng hiểu lầm, tôi không nghĩ tới chuyện đó đâu, ý của tôi là... Cô không mệt à?”

“Ngay cả chuyện đó mà cũng không dám nghĩ tới, xem ra anh đúng là nhát gan.” Tang Nhã trêu chọc, tay lướt qua má Soái Lãng tựa vuốt ve: “Tôi ra ngoài một chút, anh ngủ trước đi...”

Cạch, cửa đóng người đi, Soái Lãng còn chưa kịp hỏi thêm câu nào, có lẽ duyên phận của họ tới đây là hết rồi, bỗng nhiên có chút hụt hẫng trong lòng, cười buồn bã đi vào phong tắm, xả nước nóng ngâm mình một hồi, chẳng bao lâu sau kéo chăn chui vào, mệt tới ngủ chẳng kịp mơ một giấc.

……. ………..

Cuộc sống ngoại trừ những điều vụn vặt và lặp đi lặp lại, đôi khi cũng có rất chiều chuyện bất ngờ ngoài dự liệu, khi nó xảy ra khiến người ta ngỡ ngàng thốt lên không thể nào...

Bốn giờ chiều, Cố Thanh Trì và Khấu Trọng từ trung tâm làm đẹp Phượng Nghi Hiên đi ra, Thịnh Tiểu San và giám đốc khu dưỡng sinh tiễn ra tận cửa.

Đối với vị khách chỉ cần được thoải mái không hỏi giá tiền, vì uống trà, tán gẫu ngâm mình mà sẵn sàng bỏ ra hàng vạn đóng thẻ vip, trung tâm luôn giành cho sự tôn sùng cao nhất.

Có điều hôm nay Cố Thanh Trì mang theo nghi vấn mà tới, vì Soái Lãng hôm qua được Thịnh Tiểu San đưa đi bặt vô âm tín, khiến Cố Thanh Trì không tránh được lo lắng. Có điều sau khi trò chuyện qua lời nói và ánh mắt mập mờ của Thịnh Tiểu San, nghe ra được Soái Lãng khả năng quyến rũ được một mỹ nữ độc thân, nói không chừng ở ổ ôn nhu chưa về... Chuyện này khó tránh khỏi, từ Khấu Trọng tới Thịnh Tiểu San đều cho rằng đây là điều hiển nhiên, không cần để ý.

Khi lên xe, Khấu Trọng mới nghĩ tới một loại khả năng: “Thầy cha luôn nói thằng nhóc này thông minh hơn người, có phải y đã phát hiện ra điều gì rồi không?”

“Tuyệt đối không thể nào!” Cố Thanh Trì lắc đầu, bởi vì ở loại chuyện này, rốt cuộc muốn đạt tới mục đích thế nào, chính ông ta còn chưa chắc.

Nguyên nhân không chắc chắn là bởi vì cho tới bây giờ ông ta còn chưa nắm chắc con người Soái Lãng, dùng thì sẽ dùng, nhưng dùng tới mức nào thì đi bước nào tính bước nấy.

“Phía Đại Nguyên xảy ra chuyện rồi phải không?” Cố Thanh Trì hỏi.

“Vâng, người Hoàng Hiểu thuê bị cảnh sát bắt rồi, nghe nói là vì tội gây rối loạn trật tự trị an, đánh nhau giữa phố, bị giam mười lăm ngày.” Khấu Trọng mắng Hoàng Hiểu là thằng ngốc, chuyện như vậy giấu thầy cha, thầy cha còn chẳng đọc hết suy nghĩ của hắn à: “Tránh bứt dây động rừng lộ thân phận, chúng ta không cứu ra. Ai ngờ mới ra được hai ba ngày lại bị bắt nữa rồi, tội danh như cũ, cậu ta mới cuống lên.”

Cố Thanh Trì ngạc nhiên, ông đoán ra rất nhanh: “Xem ra người ta đang cảnh cáo chúng ta.”

“Vâng, con cũng nghĩ thế, nghe nói Lão Biện trong thời gian ở tù cải tạo rất tốt, quan hệ không tệ với cảnh sát. Thầy cha, liệu có phải hắn hợp tác với cảnh sát rồi không?”

“Không cần lo, dù có chăng nữa cũng là vì việc bản thân hắn, không ảnh hưởng tới chúng ta.”

Khấu Trọng dè dặt nói: “Chuyện này hay là dừng lại …”

“Không, đây có lẽ lại là chuyện tốt.” Cố Thanh Trì trầm tư một lúc, nói: “Phái thêm hai nhóm nữa, một công khai, một âm thầm điều tra, nhóm thứ hai nhất định phải dùng thân phận phong thủy sư đi làm.”

“Vâng.” Khấu Trọng không hiểu gì cả, song hắn tin thầy cha, thầy cha không giải thích có nghĩa chưa tới lúc nói.