← Quay lại trang sách

Q1 - Chương: 222 Một ngày không gặp, khác tựa ba thu. (2)

5 giờ chiều, trung tâm vi tính Thanh Long, gian phòng tiêu thụ linh kiện vi tính ở tầng ba, một chuyện trùng hợp xảy ra với Điền Viên.

Lúc này Điền Viên đang cùng một đám IT độc thân của thảo luận về game thì có khách tới, vội vàng đón tiếp. Trùng hợp lại là Lam Đông Mai cửa hàng trưởng của siêu thị Gia Hòa, sau khi vui mừng xác nhận vài câu, đề tài bất giác chuyển sang Soái Lãng, mặc dù Lam Đông Mai nói là tới xem máy vi tính, có điều Điền Viên cảm giác sự trùng hợp nói không chừng là vì cố ý.

Lam Đông Mai nói là gọi điện thoại không liên hệ được, hỏi Soái Lãng hiện đang làm gì ...

Điền Viên rất ngạc nhiên, trả lời cũng rất trực tiếp, lang thang thôi chứ sao, anh ấy còn có thể làm được gì? Câu trả lời làm Lam Đông Mai thất vọng lắm. Điền Viên càng thêm tin vào suy đoán của mình, có điều nhìn đi nhìn lại, Lam Đông Mai trang phục công sở, gợi cảm tươi mát, mặc dù chưa tới mức độ làm người ta nhìn mà chảy nước dãi, song cũng là một mỹ nhân, lưu manh như Nhị ca làm sao mà xứng, thế nên nghĩ đi nghĩ lại vẫn kết luận ... Không thể nào.

Đúng 6 giờ chiều, chi nhánh ngân hàng kiến thiết đường Chức Phường, Phương Hủy Đình và Mộc Đường Duy từ trong đi ra, người phụ trách bắt tay tạm biệt. Nhiệm vụ hôm nay là toàn quân hành động, lấy điều tra kinh tế, cảnh sát mạng làm chủ, trọng điểm điều tra giám sát máy ATM dính líu tới vụ án hôm qua.

Hai người bọn họ đi qua ba chi nhánh ngân hàng, ngân hàng chỉ cung cấp ghi hình, chuyện khác không giúp được gì, trên đường trở về hai người đều thất vọng, người lấy tiền đều che mặt, thủ pháp hoang đường tới tức cười, khi phóng to mấy bức ảnh lên, mới nhận ra trên đầu nghi phạm chùm tất lụa nữ, tất đen lại còn có ren nữa ...

Có điều không thể không thừa nhận, biện pháp này vừa trực tiếp lại dễ dàng, đội cái tất lụa lên đầu, khi đi vào kéo lên, khi cần vuốt tay một cái là xuống, chẳng có cách ngụy trang nào vừa rẻ, thuận tiện lại hiệu quả hơn.

“Tiểu Mộc, cậu học kiểm nghiệm dấu vết, cậu nói xem có thể thông qua phân biệt đường nét trên mặt khôi phục ảnh của bọn chúng không?” Phương Hủy Đình hỏi.

“Rất khó.” Mộc Đường Duy lắc đầu: “Kiểu hóa trang này mặc dù đơn giản, nhưng khéo léo, bản thân tất lụa đàn hồi bám sát vào da thịt, sẽ khiến chi tiết trên khuôn mặt biến dạng, thay đổi cả đường nét cơ bản. Dùng kỹ thuật khôi phục thì được thôi, nhưng mà chênh lệch sẽ rất lớn, chỉ có thể dùng làm tài liệu phụ phục vụ điều tra, thứ này không thể làm chứng cứ.”

“Vậy là hết cách à?”

“Chị Phương, người của sở tỉnh sắp điều động lực lượng chuyên gia hình sự tới, khi ấy có cao thủ, tất nhiên bọn họ sẽ moi ra manh mối thôi, chúng ta nhiều người như thế, thế nào cũng có người tìm ra được bọn chúng. Còn chúng ta chỉ là chân chạy vặt, lấy phim ghi hình về báo cáo là đủ, cần gì phải suy nghĩ nhiều.”

Phương Hủy Đình trầm tư: “Cậu lạc quan quá rồi đấy, người bị hại ở Đại Đồng, người rút tiền ở Trung Châu, Tuyền Châu, Hạ Môn, vậy kẻ gây án ở đâu? Giữa chủ mưu và người rút tiền cách nhau mấy trung gian? Dù là bắt được kẻ rút tiền, liệu đằng sau chỉ là một trung gian hay không? Nếu trung gian căn bản không biết tuyến trên là ai thì sao? Dù bắt được tuyến trên, có khi còn cách kẻ gây án thật sự rất xa ...”

Nghe câu hỏi liên tiếp, Tiểu Mộc bất ngờ: “Chị Phương, chị đâu học chuyên ngành điều tra hình sự, tư duy chuyên nghiệp quá mạnh rồi đấy.”

“Không phải tư duy chuyên nghiệp, chỉ là thắc mắc bình thường thôi, thủ pháp của bọn tội phạm luôn thay đổi theo sự phát triển của khoa học kỹ thuật, ví dụ có phương tiện thông tấn thuận tiện là nảy sinh luôn hình thức phạm tội mới sử dùng chính phương tiện đó ....”

“Còn chúng ta à, đợi bắt được chúng, nắm được thủ pháp mới chuyển biến thành tài liệu nghiên cứu giảng dạy, đôi khi thậm chí chưa có điều luật quy định tương quan ... Tôi cứ thấy chúng ta luôn đi sau tội phạm, như thế khó mà bắt được chúng.” Phương Hủy Đình tay chống cằm, đôi mắt có chút mên man lạc lối.

Tiểu Mộc là chàng trai sống đơn giản, không ngờ chị Phương nghĩ sâu xa như thế, càng thêm sùng bái: “Vậy phải làm sao, chị có nghĩ ra điều gì không?”

“Phải tìm ra lỗ hổng trong cách tư duy của chúng, trên đời này không có gì hoàn hảo, cả tội phạm lừa đảo cũng thế. Chỉ cần tìm được lỗ hỏng của chúng, chúng ta có thể đánh tan tổ chức của chúng, đồng thời có giải pháp dự khòng chứ không đơn giản là truy đuổi theo chúng ở một vụ án.”

“Tôi hiểu ý chị rồi, chị muốn tìm ra chúng bằng tâm lý học tội phạm của chị ... Vậy phải phân tích ra được tâm lý phạm tội của chúng đã, vậy ở vụ án này tìm ai phân tích nghi phạm, chẳng lẽ đi tìm một kẻ lừa đảo sao?”

“Có gì mà không thể, tìm một người biết lừa đảo nhưng lại là cảnh sát thì sao?”

“A, phải rồi, chị nói cha Soái Lãng sao, nhưng chúng ta và ông ấy không cùng một hệ thống.”

“Hỏi ý kiến riêng không được à, thời gian này tôi đang nghiên cứu Kim chỉ nam chống lừa đảo xuân vận của Soái tiền bối, rất thú vị. Vốn định nhờ Soái Lãng giới thiệu, nhưng cái tên đó tìm không ra, biến mất tăm tích rồi, cả ngày không mở di động ...”

“Theo tôi thấy, ngay cả Soái tiền bối cũng không cần đâu, tìm Soái Lãng là được, tôi thấy anh ấy làm qua bao nhiêu nghề nghiệp, mà đám tội phạm đều từ trong nhóm người đó trưởng thành ... Thật ra anh ấy làm lừa đảo cũng không thành vấn đề.”

“Ha ha, chuyện này thì tôi tin.”

Hai người trở về tổ chỉ huy thì đã gần 7 giờ, báo cáo nhiệm vụ, đưa phim lưu trữ tới phòng kỹ thuật hình sự, nhân viên kỹ thuật được điều tới đây phải kiểm tra hơn 60 đoạn phim ghi hình hiện trường, cùng với camera giám sát ngoại vi.

Mười mấy cái máy vi tính đã được lắp đặt, trời thì nóng lại thêm nhiệt độ tỏa ra từ máy vi tính và tiếng ồn của nó, khiến môi trường như càng thêm nóng bức tới không chịu nổi, những cảnh sát ngồi trước màn hình mồ hôi đầm đìa.

Phương Hủy Đình và Mộc Đường Duy đứng ở cửa thôi mà cũng khó chịu nổi rồi, đưa mắt nhìn nhau, điều tra trong biển lửa thế này à, đúng là nhiệm vụ bất khả thi.