← Quay lại trang sách

Q1 - Chương: 223 Một ngày không gặp, khác tựa ba thu. (3)

Đúng bảy giờ tối ngày hôm đó Hàn Đồng Cảng mặc âu phục chỉnh chu, giày da sáng bóng xuất hiện trước cửa nhà hàng Tây, hôm nay hắn nhận lời mời của bạn gái cũ Lôi Hân Lôi, không áp được khao khát nối lại duyên xưa nên mới trịnh trọng như thế. Còn cắn răng mua một bộ y phục không rẻ chút nào tới điểm hẹn.

Vừa mới ngồi xuống thì giai nhân cũng đến nơi, vóc dáng cao ráo, áo vằn báo, quần âu thoải mái, hoa khôi trường năm xưa tuy khí chất thay đổi, nhưng vẫn xinh đẹp như thế, thậm chí có thêm vận vị thành thục quyến rũ, khiến Hàn Đồng Cảng có chút thiếu tự nhiên.

Thiếu tự nhiên hơn nữa là Lôi Hân Lôi còn dẫn theo một cô gái, nghe giới thiệu là Sử Á Ny của công ty săn đầu người Duệ Sĩ, một cô gái cũng rất xinh đẹp, rất có mùi vị trí thức.

Mặc dù không được như kỳ vọng, thế nhưng có thể ăn cơm cùng hai mỹ nữ một lúc, Hàn Đồng Cảng cảm thấy rất có thể diện. Gọi bò bít tết, pizza thêm vào vài suất kem, khoai tây chiên mà các cô gái rất thích ăn, thấy vì cuộc hẹn này mà thủng ví luôn cũng đáng.

Chỉ có điều dần dần đề tài chuyển sang một cái tên khiến Hàn Đồng Cảng hoang mang, hai cô gái đều hỏi tới Soái Lãng.

Lôi Hân Lôi đã gần như không nhớ rõ được người bạn học bê bối năm xưa nữa, không ngừng hỏi Soái Lãng mấy năm qua làm gì, gia đình như thế nào? Mà cô gái họ Sư càng hứng thú hơn, hỏi tới cả chuyện thường ngày của Soái Lãng. Hàn Đồng Cảng kể qua loa, hai cô gái rõ ràng không thỏa mãn, nghe khẩu khí cứ như muốn thông qua Hàn Đồng Cảng hẹn Soái Lãng vậy.

Ấm ức lắm chứ, Hàn tài tử dày công trau truốt ăn mặc một phen, nhưng không ngờ ý của mỹ nữ chẳng phải ở mình, té ra là muốn làm quen Soái Lãng, mà một trong đó lại là bạn gái cũ, không khỏi ghen tuông, nhất định hỏi nguyên do.

Theo như Sư Á Ny nói, công ty săn đầu người Duệ Sĩ có ý muốn mời anh Soái Lãng tới thử việc. Nguyên nhân là nghe nói ông chủ của Duệ Sĩ xem bài kiểm tra của Soái Lãng hôm đó thì cực kỳ chấn kinh, muốn gặp y, mà Soái Lãng chỉ để lại một cái tên rồi đi. Sư Á Ny hết cách đành nhờ Lôi Hân Lôi tốt nghiệp Đh Trung Châu. Lôi Hân Lôi trước đó vì nhảy việc nên có quan hệ với Duệ Sĩ, từ đó quen Sư Á Ny, không ngờ trùng hợp thế nào lại đúng người biết Soái Lãng.

Nhìn bạn gái cũ càng thêm xinh đẹp cá tính, lại nhìn Sử Á Ny nhã nhặn tinh tế, Hàn Đồng Cảng thấy phải cảnh cáo hai cô gái;” Các cô phải làm cho rõ, có đúng là Soái Lãng không? Còn một việc nữa tôi phải nói trước, cậu ấy làm việc gì cũng không lâu dài đâu, hứng lên thì làm vài ngày, không vui thì chọc cho bung bét rồi đi. Thời gian qua trong túi cậu ấy có tiền nên chẳng thèm đi xin việc... À lương tháng chỗ cỗ là bao nhiêu?”

“Chừng ba nghìn, người mới đều như thế... Sau này thế nào thì phải xem năng lực của anh ấy, nhân viên công ty chúng tôi nhận hoa hồng theo lợi ích sáng tạo ra.” Sư Á Ny giải thích xong cũng không chắc lắm: “Thực ra ông chủ của chúng tôi chỉ đưa ra lời mời, có thành hay không, người ta có muốn hay không còn chưa biết.”

“3000 sao, hơi ít đấy, bảo tôi đi còn tạm được... chứ Soái Lãng à, ha ha.. “ Hàn Đồng Cảng bật cười cảm khái, có điều thực sự mời hắn, chắc gì hắn đã đi, làm ở mấy công ty tư doanh chẳng có lòng trung thành gì hết, công tác có tốt tới mấy thì địa vị chẳng bằng công vụ viên nhỏ, công ty nói sập là sập ngay được, trừ khi là đạt tới đỉnh kim tự tháp của ngành nghề, nhưng có khả năng đó không? Mong manh lắm.

Nghĩ một lúc rồi đồng ý hộ Soái Lãng, dù sao cái thằng đó suốt ngày lêu lổng không chịu làm việc đàng hoàng nghiêm túc, thử một chút cũng tốt.

Đồng ý rồi thì tất nhiên trao đổi điện thoại, song hoài nghi lớn nhất của Hàn Đòng Cảng vẫn còn, không ngờ có nữ nhân đi tìm Soái Lãng, xưa nay toàn thấy ngược lại, hỏi: “Cô Sư, IHCE là gì, sao tôi chưa từng nghe nói tới?”

“À, đó chỉ là một chuyện ngoài ý muốn, vốn tôi định cho anh ấy làm bài kiểm tra IQ, không ngờ lại lấy nhầm đề, IHCE là đề kiểm tra mà công ty chúng tôi dùng để tuyển dụng nhân viên, chủ yếu là để kiểm tra khả năng quan sát, phản ứng, tư duy trừu tượng và năng lực phối hợp... Thông thường làm được 60% là hợp cách, 80% là ưu tú, 90% là cực kỳ hiếm có.”

“Đề kiểm tra này vốn được dùng cho cơ quan tình báo, nghe nói được thiết lập dựa theo lối tư duy của nhân viên tình báo, dù sao nghề này của chúng tôi rất đặc thù, không cho quá nhiều thời gian để tìm hiểu người mình muốn săn, cho nên trừ tài liệu ra còn phải gặp mặt trực tiếp, cho nên yêu cầu năng lực phán đoán nhận biết...” Sử Á Ny đang nói bất giác nhìn tay, lại bản năng thu tay lại, như sợ động tác tay của mình làm bại lộ suy nghĩ, đó là điều Soái Lãng nói với cô hôm đó.

Nhưng mà Hàn Đồng Cảng chú ý tới chi tiết đó làm cái gì, cắt ngang lời thao thao bất tuyệt của Sử Á Ny: “... Khoan khoan, trước tiên tôi muốn biết Soái Lãng được bao nhiêu điểm mà cô bỏ công bỏ sức đi tìm cậu ấy như thế?”

“Nói ra anh không tin đâu.” Lôi Hân Lôi tham gia câu chuyện, chỉ nói hai chữ: “Trọn vẹn.”

“Cái gì?” Hàn Đồng Cảng chấn kinh, đúng là không tin: “Cậu ấy đạt được 100% kia à?”

“Em cũng không tin, cái tên ngốc đó không thể nào tốt nghiệp xong lại thành thiên tài được.” Lôi Hân Lôi đánh giá.

Thế nhưng Sư Á Ny khẳng định rất chắc chắn: “Không sai đâu, 100%, anh ấy không trả lời sai một câu nào, nửa đầu anh ấy chỉ ngồi nhìn, có thể thấy rõ anh ấy lần đầu tiếp xúc với loại đề kiểm tra này, thậm chí không biết làm ra sao. Nhưng xem một hồi sau đó giải đề liên tục, mất 5 phút, nếu không phải lấy camera giám sát ra, ngay cả ông chủ tôi cũng không tin.”

“Không thể nào, Soái Lãng ở trường đến thi hợp cách đều phải chép bài, có lúc chép bài mà còn chẳng đủ điểm... Đặc biệt là tiếng Anh cấp bốn là tôi tìm người thi hộ cậu ta.” Hàn Đồng Cảng dứt khoát cho rằng người của công ty Duệ Sĩ nhầm lẫn rồi.

“Anh không hiểu, bài kiểm tra này không hề liên quan gì tới tri thức hay bằng cấp, thiên phú của một người rất rộng, bao hàm nhiều yếu tố, không phải cứ lấy điểm số hay bằng cấp ra phân hơn kém.... tôi nói đơn giản, một thiên tài hội họa, âm nhạc, khi đi học điểm số của họ không cao, anh có thể nói họ ngốc không? “ Sư Á Ny nhất quyết bảo vệ quan điểm của mình.

“Tuy cô nói thế cũng có lý, nhưng mà …cô phải tiếp xúc với Soái Lãng mới biết được.” Hàn Đồng Cảng cười méo xẹo, không phải hắn hạ thấp anh em trước mặt mỹ nữ, cơ mà cái thằng tệ nạn đó một lời khó nói hết, dù thế nào cũng không giống nhân tài đỉnh cấp.

“Tôi tin vào bài kiểm tra của công ty chúng tôi.” Sư Á Ny khẳng định chắc nịch.

Lôi Hân Lôi nhìn hai người họ không ai chịu thua ai liền giục: “Được rồi, đúng hay sai là chuyện của người ta, anh cứ gọi Soái Lãng tới là được.”

Ai ngờ Hàn Đồng Cảng gọi điện thì bên kia tắt máy không liên lạc được... thế là xong rồi, tác dụng của hắn cũng không còn, chẳng có nhiều đề tài tiếp tục, bữa cơm kết thúc, mọi chuyện cũng kết thúc.