Q1 - Chương: 224 Chấn động nhà tắm, đối diện với nhau. (1)
Cuộc gặp gỡ chẳng nối lại được tình xưa ấy kéo dài hơn một tiếng, Hàn Đồng Cảng rời nhà hàng sang trọng ỉu xì xìu về nơi ở tồi tàn quen thuộc, hắn thậm chí còn chẳng thể mở lời với Lôi Hân Lôi, cảm giác chênh lệch giữa hai người ngày một lớn.
Về tới nhà hỏi một cái ba anh em mới phát hiện ra một ngày một đêm không thấy Soái Lãng rồi. Trước kia cũng có chuyện như vậy, phàm là gặp được chuyện kiếm ra tiền, Soái Lãng có khi biến mất dăm bữa nửa tháng, ít thì cũng năm bảy ngày, ba người đều quen rồi.
Soái Lãng như con gián đánh chẳng chết, lần tấn công cảnh sát khiến bọn họ lo lắng một hồi vẫn khỏe phây phây trở về chẳng sứt mẻ gì đấy thôi.
Hàn Đồng Cảng trở về đem chuyện buổi gặp mặt hôm nay ra kể, hai người còn lại đều kinh ngạc, Điền Viên chợt nhớ ra Lam Đông Mai của siêu thị Gia Hòa cũng chuyên môn chạy tới chỗ hắn làm tìm Soái Lãng. Thậm chí nhìn vẻ thất vọng của cô, điền Viên còn suy đoán, có khi bị đưa lên giường XXOO dính bầu rồi, đi tìm Soái Lãng tính sổ...
Bình Quả nghe mà ngẩn người cũng kể hôm nay nhận được điện thoại của Vương Tuyết Na, không ngờ gọi điện thoại vào di động của hắn vì không gọi được cho Soái Lãng.... Chẳng lẽ cũng...
“Không thể nào, mới một ngày thôi mà đã biến cường biến soái biến thông minh rồi sao?” Hàn Đồng Cảng ngạc nhiên ở chỗ này, hôm qua trước khi ra ngoài, Soái Lãng còn tranh giành nhà vệ sinh mới mấy anh em cơ mà, sao giờ đã trở nên không còn nhận ra được nữa rồi.
“Đúng thế, trước kia anh ấy ngày ngày thất tình, bây giờ lại thành mỹ nữ tìm tới tận cửa? Không thể nào.” Điền Viên không tin, xưa nay Nhị ca luôn dựa vào mỹ nữ trong máy vi tính an ủi tâm lý, vỗ về sinh lý, từ bao giờ thành chuyên gia thực chiến rồi.
“Mọi người này, không phải Nhị ca lừa tiền lừa sắc nên bị họ tìm tới tận nhà chứ?” Bình Quả nghĩ tới một loại khả năng.
“Ừ, khả năng này đúng là có.” Hàn Đồng Cảng và Điền Viên gật đầu, đạt được nhận thức chung, dù vậy thấy mấy em gái đó đều không tệ nên khả năng không cao.
Khi đám anh em ở Trung Châu bàn tán thì cũng là lúc một ngày sắp kết thúc.
Soái Lãng ngủ no mắt mới từ từ mở mắt ra, chỉ thấy trước mắt tối om om, đầu óc mê mệt lờ đờ rời giường, cứ nghĩ bản thân đang ở trong căn phòng thuê trọ ở Trung Châu. Một ngày một đêm bôn ba hao tổn cả sức lực lẫn tinh thần, lại ngủ mê man hơn nửa ngày, cứ thế mắt nhắm mắt mở mà đi, đến khi úi da một tiếng va phải tủ ý thức mới từ từ quay về, nhớ ra đây không phải là Trung Châu mà là Trường Cát, thấy cửa phòng vệ sinh sáng đèn, hồ đồ đẩy cửa đi vào...
"Á" một tiếng, tiếng nước bắt tung tóe, có người ngã xuống bồn tắm...
Ai hét thế?
Trong gian phòng này trừ Tang Nhã e là không còn ai nữa.
Đúng rồi, là Tang Nhã, khi cửa bất thình lình mở ra, đang thư giãn trong hơi nước lờ mờ, nhìn thấy Soái Lãng ngơ ngơ ngẩn ngẩn xông vào, cô theo bản năng ngồi bật dậy hét lên, hai tay ôm ngực, nước bắn tung tóe.
Thế là Soái Lãng trong tích tắc bị trúng bùa định thân, đứng im tại chỗ, mặc dù hình ảnh khỏa thân toàn phần này đã xuất hiện vô số lần trong đầu y và trong máy vi tính, nhưng thực sự xuất hiện ngay trước mắt thì làm gì được thấy qua.
Chỉ thấy hơi nước mịt mù cảnh xuân ẩn hiện.
Từng giọt nước mem theo làn da mịn màng ngâm trong nước nóng tới ửng hồng, men theo đường cong nảy nở uốn lượn chảy xuống, từ đồi cao trắng phau phau như hai gò tuyết, luồn qua khe núi mê người, tới đồng bằng trơn nhẵn sáng bóng như thoa mỡ, đọng lại một chút ở cái rốn xinh xinh rồi tiếp tục xuống chỗ thần bí nhất của cô gái. Tức thì làm Soái Lãng tựa tỉnh hẳn, đôi mắt lèm nhèm khôi phục 100% thị lực nhìn xoáy vào đó, xung kích kịch liệt làm y chao đảo, mắt muốn lồi hẳn ra ngoài.
“Ra ngoài!...”
Tang Nhã rít lên tay cô có nhanh cũng chẳng nhanh hơn được mắt người, ý thức được sau ngực thì có chỗ còn quan trọng hơn đang bị người ta nhìn không chớp. Trong lúc hoảng loạn che trên chắn dưới, có điều chẳng có chút hiệu quả nào, Soái Lãng như bị đóng đinh trên mặt đất, chẳng nhúc nhích mảy may.
Thực ra căn bản thì y có nghe thấy gì đâu, lúc này toàn bộ thần kinh cảm giác ưu tiên chạy lên mắt rồi.
“Cút, còn dám nhìn nữa tôi móc mắt lợn của anh ra.” Tang Nhã xấu hổ vô cùng, giọng hạ thấp xuống vài phần, một tay đặt ngang ngực, tay kia chụm vào che chỗ riêng tư, người hơi khom xuống, trừng mắt với Soái Lãng, lúc cô về tên này ngủ như lợn chết cô đá một cái còn chẳng biết, định tranh thủ tắm một cái, ai ngờ bị y gặp phải.
“Hì hì...” Soái Lãng giờ mới có chút phản ứng, cười như thằng ngốc, xem ra tỉnh lại rồi, nhưng vẫn không chịu đi.
“Đi, đi ra ngoài.” Tang Nhã rít lên.
“Tôi thực sự không cố ý, cô về khi nào thế, sao không nói một tiếng... tôi cứ tưởng cô sẽ đi luôn cơ. Yên tâm, coi như tôi không tồn tại là được, tôi nhìn thấy gì cũng coi như không nhìn thấy... Thực ra cô không phải che, mắt tôi kém cực... Oa, hôm nay mới phát hiện ra, vóc dáng chị Tang thật là tốt.”
Soái Lãng phát huy trọn vẹn tinh thần đi làm mấy năm qua, nịnh bợ ông chủ, nịnh bợ khách hàng, cái miệng thì nói không ngừng, cái mắt đảo hết lên lại xuống, đêm xuân sắc vô biên thu hết vào trong mắt...
Sự chấn động đó kích thích y nói luôn mồm cũng khiến y nói chẳng ra đầu ra cuối, vì đầu óc mải chỉ huy hai mắt rồi, đâu rảnh chú ý tới cái miệng.
Mặc dù Tang Nhã cố hết sức che chắn nhưng thân thể mỹ miều đó vẫn còn lộ ra những chỗ diệu kỳ, như hai bắp đùi thẳng tắp trắng phau đang tỏa hơi nóng, vòng eo thon thả vừa vòng tay làm nền cho bờ mông tròn chắc nịch, da dẻ trơn láng điểm xuyết bởi giọt nước... Rồi cả cái rún tròn như xoáy nước hút hồn vào trong.
Oa, quá đẹp, đẹp chết thôi.... Khóe miệng Soái Lãng cũng tích giọt nước, chắc là nước dãi, nhìn tới ngây dại, nhìn như không cần biết tới ngày mai.