Q1 - Chương: 225 Chấn động nhà tắm, đối diện với nhau. (2)
Đầu óc Soái Lãng lúc này gần như trống rỗng rồi, chỉ còn lại bức tranh tuyệt mỹ trong mắt, bất kể là Tang Nhã tức giận, quát tháo hay hờn dỗi, trong mắt y toàn bộ đều biến thành dụ hoặc, kích thích bản năng nguyên thủy nhất của nam nhân, hai mắt đỏ tới sung huyết, chỗ nào đó dựng đứng lên, gần tới mép bờ của thú tính bộc phát.
Tang Nhã hết lườm hết quát lại mắng đều không hiệu quả, thấy Soái Lãng thất thần nhìn mình, dần dần hoảng loạn qua đi, xấu hổ cũng có thêm vài phần đắc ý kiêu ngạo. Mặc dù có chút đường đột lỗ mãng, nhưng từ phương diện khác chứng minh vốn liếng mình luôn tự hào vẫn còn hết sức đầy đủ....
Giằng co một lúc chẳng có tiến triển gì, xấu hổ cũng vơi bớt, Tang Nhã bật cười, buông tay ra, cảnh xuân lại lần nữa lộ ra hoàn toàn, cô nhìn thấy rõ ràng Soái Lãng như bị điện giật rùng mình một cái rồi lảo đảo, rõ ràng không chịu nổi kích thích.
Tựa hồ muốn kích thích y tới cùng, Tang Nhã ưu nhã vươn người đứng thẳng, tay vén lọn tóc dính bên trên trán, khoe ra chỗ đẹp nhất, ôn nhu nhất, gợi cảm nhất cho Soái Lãng xem... da dẻ trắng phau mịn màng, cặp vú cao vút, chắc nịch mà nền nã, đôi nhũ hoa hồng xinh vênh vểnh mê người, bờ eo thon thon và xuống tới nữa là vùng cỏ lau rậm rạp...
Còn Soái Lãng không biết từ khi nào không nói được nữa rồi, mắt cũng không chuyển động nữa, như chân tay không còn nghe điều khiển.
“Tới đây nào.” Tang Nhã đưa tay ra ngoắc ngoắc ngón giữa
Soái Lãng rùng mình một cái.
“Tới đây.” Tang Nhã thúc giục, giọng nói mang theo âm điệu mời gọi.
“Tới đây!” Soái Lãng rốt cuộc thú tính bộc phát, như hổ đói lao vào, muốn ôm lấy Tang Nhã đứng trong buồng tắm.
Á....
Một tiếng kêu đau đớn, tiếp đó ùm một cái, nước bắn tung tóe.
Chẳng hề phát sinh một màn kích thích trong phòng tắm, giây phút Soái Lãng xông tới, Tang Nhã giơ chân lên dễ dàng đá trúng Soái Lãng thần trí mơ hồ. Sau đó ánh mắt dụ hoặc biến mất, trở tay kẹp cổ Soái Lãng, thuận thế đẩy một cái, làm Soái Lãng đứng không vững ngã ùm vào bồn tắm
Chỉ chớp mắt một cái tình thế đã xoay chuyển, Soái Lãng ở trong bồn tắm vừa mới định ngẩng đầu lên thì lại bị ấn mạnh, lại trượt xuống, tiếng nước bì bõm, cảm giác lưng, mông, tay, chân liên tiếp ăn đòn, bên tai là tiếng chửi mắng: “.... Cho anh nhìn này, nhìn này, nhìn nữa đi... Nhìn trộm nữ nhân tắm rửa... Nhìn đủ chưa... Nhìn sướng chưa...”
Vừa đấm vừa đá, vừa cầu vừa véo, Tang Nhã như con báo cái nổi điên, phát tiết một phen rút khăn tắm lớn quấn lấy người ra ngoài. Lúc ra ngoài như còn thấy chưa hả, quay lại muốn đá vài cái nữa, Soái Lãng vừa đứng lên, thấy thế thì thất kinh, hai tay vội che chỗ yếu hại, sợ chỗ đó gặp tai ương, động tác đó làm Tang Nhã đã ba máu sáu cơn cười phá lên nhổ phì một cái đi ra ngoài....
Nói thì chậm, thực tế mọi thứ xảy ra quá nhanh, tiếng cười vẫn tiếp tục ngoài phòng tắm, còn ở bên trong, Soái Lãng vuốt nước nhỏ tong tong trên mặt, còn chưa tin chuyện mình vừa mới trải qua: “... Mẹ nó, lúc đấy chỉ lo nhìn, hành động quá chậm... Nếu không giờ cô ta chửa sáu tháng rồi.”
Thống khổ tổng kết một câu, chưa bao giờ tiếp xúc với một cô gái lại tiếc nuối như lần này.
Qua rất lâu, nói một cách chính xác thì khi Tang Nhã cảm thấy tóc quấn bằng khăn lông trên đầu đã khô mới nghe thấy tiếng nhà về sinh két một cái, liếc mắt qua. Chỉ thấy Soái Lãng như ăn trộm mặc quần đùi cộc chạy ra, lấy quần trên giường rồi lại chạy về phòng tắm, cứ như sợ bị phi lễ vậy, còn đóng cửa vào.
Mỉm cười, nhìn bản thân trong gương cô lại cười thêm một cái nữa, thầm nghĩ cái tên này lá gan không lớn bằng ý nghĩ xấu xa trong đầu.
Cười với bản thân trong gương, khuôn mặt tựa hờn tựa giận, như cười như không, Tang Nhã cau mày làm vẻ đang nổi giận, lại mím môi như đang cười, tựa hồ không tìm ra được vẻ mặt thích hợp với tình huống này... Kỳ thực, kỳ thực là trong tiềm thức của Tang Nhã không hề ngại hai người có loại quan hệ kia, nhưng không tiếp nhận được nó xảy ra đột ngột như thế, thiếu cảm giác như thế, càng chẳng nói gì tới lãng mạn.
Nữ nhân mà, rất cảm tính, giữa sự ôn nhu săn sóc lừa dối và sự thực nghiêm túc khô khan, dù biết đó là lừa gạt cũng sẽ lựa chọn cái đầu.
Thực sự là quá đột ngột rồi, Tang Nhã bình tĩnh lại định nghĩa như thế, thậm chí còn có chút hối hận, không nên ra tay tàn nhẫn như thế, đánh cho Soái Lãng còn chưa tỉnh ngủ một trận ngã cả vào bồn tắm, dù sao hai người cùng chung hoạn nạn một ngày rồi, nói thế nào thì người ta cũng không có ác ý.... Mặc dù từ ánh mắt của y không chỉ một lần thấy loại tâm tư kia, có điều người ta rất thật thà.
Đang suy nghĩ linh tinh thì cửa lại mở ra, Soái Lãng chạy vèo một cái lên giường, chui luôn vào chăn, tựa hồ sợ hãi còn mang theo vài phần xấu hổ.
Tang Nhã phì cười, tách một cái bật đèn lên, sau đó đặt một túi đồ lên tủ đầu giường, thấy Soái Lãng chùm chăn nửa ngày trời không ra, không khách khí lấy tay chọc: “Này, sao thế hả, cả nói cũng không dám, anh còn thấy ủy khuất lắm hay sao?”
Soái Lãng hất chăn ngồi bật dậy, làm Tang Nhã giật mình, chỉ thấy Soái Lãng đã hoàn toàn tỉnh táo hai mắt sáng ngời nhìn Tang Nhã ngồi mép giường, không có bất kỳ động tác nào, mắt như vô ý liếc qua mặt, ngực của cô, tựa hồ hồi tưởng lại cảnh vừa nãy.
“Còn nhìn nữa là ăn đòn đấy.” Tang Nhã nghiến răng nghiến lợi uy hiếp.
“Cô đánh trước đi, đánh xong lại nhìn được không?”
Soái Lãng vừa nói một câu đã không giữ nổi nụ cười nở trên mặt, e là trong lòng đang sướng lắm, anh đây da thô thịt dày căn bản không sợ ăn đòn.
Tang Nhã giơ tay làm động tác muốn đánh, đối diện với ánh mắt chẳng né tránh của Soái Lãng, tay dừng trên không thu lại, từ từ đứng lên, nét mặt chơi đùa không thấy nữa, tới bên bàn rót cốc nước nóng, nhấp một ngụm rồi trầm mặc không biết nghĩ gì?
Nghĩ gì chứ? Soái Lãng bò ngay dậy, tâm tư nữ nhân khó đoán, giữa đường dám ôm mình hôn, lúc chỉ có hai người thì lại tức giận như thế?
Lúc này Soái Lãng mới có thời gian quan sát, căn phòng ba sao, không rộng, có hai cái giường, ở giữa là cái tủ đầu giường, có ban công, phòng tắm, tủ lạnh, TV, điều kiện cũng khá lắm. Tang Nhã về lúc nào không để ý, chỉ thấy chiếc giường còn lại ném vài bộ y phục, chưa từng thấy, bên giường có cái valy mới, nghĩ tới điều gì, nhìn Tang Nhã mặc bộ váy công sở màu lam, ngay giày cũng thay rồi.