Q.1-Chương 226 Chấn động nhà tắm, đối diện với nhau. (3)
Qua gương nhìn thấy Soái Lãng ngồi bần thần ở đó, Tang Nhã cầm cốc nước nóng lên như tự lẩm bẩm một mình: “Anh hay thật đấy nhỉ, tôi một mình ra ngoài mà anh chẳng lo gì cả à? Ngủ như lợn chết vậy.”
“Lo lắng gì chứ?” Soái Lãng không hiểu.
“Lo tôi hành nghề thất thủ, như thế anh không còn nhìn thấy tôi nữa rồi.” Tang Nhã quay người lại, tựa hồ rất bất mãn vì sự thiếu quan tâm này.
“Cô thông đồng lừa đảo, có ngốc tới mấy cũng không làm một mình chứ?”
“Vậy anh không sợ cảnh sát tìm tôi à, hoặc là đám Lương Can bắt tôi đi thì sao?”
“Kẻ lừa đảo lọc lõi luôn để lại đường lui cho mình, trước đó gặp nạn cũng đâu tới mức cùng đường hết lối, cô đang chuẩn bị chạy trốn chứ gì... Những chuyện này chẳng lẽ cô cũng muốn tôi biết sao?” Soái Lãng chỉ valy, lại chỉ trang phục của Tang Nhã.
“Về lý luận mà nói cô nên đi rồi mới đúng, vì sao còn quay lại? Càng gần Trung Châu thì cô càng nguy hiểm, cô chắc là nhiều kẻ thù lắm nhỉ, có phải ngay cả cảnh sát cũng đang truy lùng cô?.... Buổi chiều tôi nghĩ cô ra ngoài rồi là sẽ xa chạy cao bay mới ngủ luôn tạo điều kiện cho cô đấy.”
“Anh...” Tang Nhã trong kinh ngạc có vài phần hoài nghi, người này không phải là đồng đạo của mình, lại hiểu nghề này sâu như thế: “Anh còn biết gì nữa?”
“Tôi nghe được một tin đồn...” Soái Lãng lúc này không biết do không thích ứng với sự thay đổi của Tang Nhã hay là không thích ứng với kiều nói chuyện này, nói chuyện không tùy ý thoải mái như trước nữa
“... Có một cô gái lừa đảo tên là Nữ Tiêu, không ít người cùng nghề bị cô ta lừa, có điều rất ít người biết được rốt cuộc tên thật của cô ta là gì, ngay cả cảnh sát cũng không cách nào xác định thân phận thật của cô ta. Có điều thông qua hình thể và đường nét khuôn mặt để lại đã có những phác họa cơ bản... Nghe nói là cô ta gây án không ít, điển hình là vào khách sạn chung cư cao cấp tìm mục tiêu...” Nói tới đó màn đọc cổ văn khô khan của Soái Lãng dừng lại.
Mí mắt Tang Nhã giật mất cái, cúi đầu im lặng, mãi một lúc sau không nhìn Soái Lãng, giọng rất nhỏ: “Còn gì nữa không?”
“Còn, khả năng cô không biết, cái lần các cô đổi ngoại tệ ở quán mỳ Lão Quái Trung Châu, không nên ra tay với hai tên ăn trộm, hai tên đó bị bắt rồi. Mặc dù kim ngạch không lớn, nhưng chúng trộm nhầm người, hình như là đoàn khảo sát tới Trung Châu, vì chuyện này mà ngay cả tôi cũng thiếu chút nữa không thoát được... Nếu như bọn họ đã tìm tới tôi rồi, vậy thì ba người các cô cũng khó mà bình an vô sự, chẳng may một người sa lưới, số còn lại sẽ nguy hiểm...”
Soái Lãng mặc dù không tin rằng người ngoài cuộc có thể nhìn ra chuyện xảy ra hôm đó, nhưng nếu chẳng may bị cha y xem đoạn video giám sát hôm đó thì đừng mong chi tiết nào qua mắt được ông.
Chỉ là lập trường của mình ở đâu đây? Soái Lãng biết mình đã thoát ly khỏi quỹ đạo một người bình thường rồi, đáng lẽ không nên tiết lộ thông tin cho nghi phạm, điều này đã khiến y trở thành đồng phạm. Đang suy nghĩ thì lại lần nữa thấy Tang Nhã tựa như lo lắng cũng buồn chán vắt chân lên, ôi cái chân đó...
Mẹ nó, mình không nhìn nữa, Soái Lãng nhắm mắt lại, biết tính cách của không kháng cự lại được cám dỗ, nhìn bất kỳ vị trí nào trên người Tang Nhã cũng giống đang dụ dỗ.
“Còn nữa không?” Tang Nhã lại hỏi.
“Xin cô đấy, còn chưa đủ à, tôi đã nói tới nước này cô còn chưa hiểu hay sao, nên đi rồi, đi mau đi, đi xa được bao nhiêu hay bấy nhiêu. Cảnh sát có ngốc tới mấy thì họ cũng đông người, cô có thông minh tới mấy cũng có lúc sơ hở...” Soái Lãng bất đắc dĩ nói.
“Hì hì, nơi này là chỗ tùy duyên lựa chọn, cho nên tạm thời an toàn, trừ khi anh tố cáo tôi...” Tang Nhã lại lần nữa hi nộ vô thường tiêu tan hết, nhoẻn miệng cười đặt cốc xuống: “Phải rồi, tôi ra ngoài vào lúc 3 giờ chiều, hiện đã gần 0 giờ, thời gian dài như thế, có nghĩ tới tố cáo tôi không? Tố cáo tôi rồi là anh dứt bỏ mọi liên quan, tương lai tôi có phạm tội gì cũng không liên quan tới anh nữa, nếu không thì hậu họa vô cùng. Mà này, nói thật đi, anh có phải là cảnh sát không?”
“Tôi mà là cảnh sát đã bắt cô từ lâu rồi, tố cáo làm cái gì?” Soái Lãng khinh thường.
“Thế cơ à?” Tang Nhã tựa như tức giận, tựa như không phục, tới trước mặt Soái Lãng, ngạo nghễ nói: “Sao anh không bắt tôi đi?”
“Tôi không bắt cô, tôi bắt hai tên đồng bọn của cô, ví như tên ngốc mặc cảnh phục yểm hộ, ở Trung Châu không có mấy nhà dám bán loại trang phục này, cảnh sát biết cả đấy. Còn nữa, các cô chắc chắn từng đến thăm dò hiện trường, lúc đó đồng phạm của cô có cải trang không nhỉ, bọn họ không đi gây án, chắc không cải trang đâu, nếu để cảnh sát tóm được thì cô cũng hết thoát.”
“Hình như tôi vẫn còn bình yên đứng đây mà, cảnh sát chắc gì đã dùng cách của anh.
“Tang Nhã, cô đừng quá tự kiêu, khi chưa tới mức nhất định phải bắt, cảnh sát sẽ cân nhắc tới chi phí phá án, cho nên mới không bỏ công sức ra đào sâu, đó là vì án chưa đủ lớn thôi. Tới mức để cảnh sát nhắm vào rồi thì cô muốn quay đầu cũng quá muộn. Đối đầu với cả một bộ máy khổng lồ, cô thông minh đến mấy cũng sẽ bị nghiền nát... Chuyện lần này là một cơ hội để cô rút ra ngoài, thay đổi thân phận, làm lại từ đầu đi.” Soái Lãng khuyên nhủ, ngôn từ hết sức khẩn thiết.
“Cám ơn... Anh đừng đoán bừa nữa, tôi đúng là muốn đi, có điều tôi sở dĩ quay về là để làm một việc, chắc chắn anh không đoán ra đâu....
“Tang Nhã nói rồi đổ túi trên đầu giường ra, đúng là khiến Soái Lãng phải bất ngờ, băng dính thuốc, bông gạc, một chai dầu hoa hồng, một ít thuốc tiêu sưng giảm đau, còn có cả oxy già.
Soái Lãng nhìn trên người nhìn cánh tay mình, chỗ sưng vù chỗ bầm tím, còn có vài chỗ rách da chảy máu đã đóng vảy, thoáng cái lòng mềm nhũn: “Không sao đâu, mạng tôi rẻ da tôi dày, chút thương tích này chẳng đáng gì.”
“Nằm xuống... Xoay người lại.” Tang Nhã không nghe y lải nhải, giọng ra lệnh, Soái Lãng đành nghe theo nằm xuống giường, cô ngồi bên cạnh, động tác hết sức thuần thục.