← Quay lại trang sách

Q1 - Chương: 227 Một giấc hoang đường, nửa làn hương thơm. (1)

Soái Lãng nằm úp mình xuống, lúc cảm thấy hơi đau, lúc thì cảm thấy xót, lại ngưa ngứa, mỗi lần đánh nhau y đều che đầu, cho nên lưng và cánh tay là chỗ bị thương nhiều nhất, có điều được đôi bàn tay ôn nhu lành nghề của Tang Nhã chăm sóc, tựa hồ... Tựa hồ cảm thấy chút thương tích này vẫn còn ít lắm, so với trận đòn tàn bạo của cha y thực ra chưa là gì đâu.

Bàn tay đó xoa nhẹ, dầu xoa tới đâu mát tới đó thoải mái tới đó, Soái Lãng thật hi vọng đó là vuốt ve chứ không phải xoa dầu.

Làn da thô ráp, đen đúa, nhưng bờ vai thật rắn chắc, nhìn bề ngoài thật không nhận ra, anh ấy nhận bao nhiêu đòn như thế cũng là vì mình, nếu không có anh ấy xuất hiện, chẳng biết có bao nhiêu cú đánh kia giáng lên người mình.

Đôi mắt Tang Nhã ánh lên nhu tình, vào lúc cô hoảng sợ nhất, bất lực nhất chính bờ vai này che chắn hết cho cô, chính bờ vài này làm chỗ dựa cho cô suốt một đêm, làm cô lưu luyến... Đó là lý do cô quay lại, Soái Lãng nói không sai, kỳ thực cô định xa chạy cao bay từ lúc y ngủ rồi.

“Lật người lại.” Tang Nhã vỗ mông Soái Lãng một cái ra lệnh.

Soái Lãng xoay người, đối diện với Tang Nhã, phía trước chỉ trúng vài đòn nhẹ thôi, xoa dầu là được, nhìn Tang Nhã đổ dầu hoa hồng ra lòng bàn tay, nhè nhẹ xoa lên vết bầm tím trước ngực, đột nhiên nói: “Tang Nhã, xin lỗi.”

“Xin lỗi cái gì?”

“Vừa rồi tôi không có ý, vừa xong ngủ dậy đầu óc còn chưa tỉnh táo lắm, cứ thế hồ đồ đi vào...”

“Nếu không hồ đồ, biết tôi ở trong đó, anh sẽ làm gì?” Tang Nhã tay không dừng, truy hỏi.

Không giống đang giận, Soái Lãng bạo gan đáp: “Vậy tôi không vào, ở ngoài nhìn trộm.”

“Hì hì, tuy vô sỉ nhưng thành thật, tôi tha thứ cho anh đấy.” Tang Nhã bật cười chấp nhận lời xin lỗi đó, thấy Soái Lãng ngây ra nhìn mình, chẳng hiểu sao lại sinh cố kỵ né tránh ánh mắt đó.

Dầu xoa xong Tang Nhã muốn rời đi, không ngờ hai tay bị Soái Lãng bắt được, cô thất kinh rút tay nhưng không được... Đôi mắt kia đầy kỳ vọng nhìn cô, Tang Nhã có chút chần chừ, sau đó cúi người xuống hôn nhè nhẹ, ánh mắt chan chứa ôn nhu... Tựa như đó là nụ hôn từ biệt.

Chỉ hôn nhẹ, không triền miên, cô ngồi thẳng lên, nhưng tay vẫn bị giữ lấy.

“Đừng như thế, anh đoán đúng đấy, tôi chuẩn bị đi rồi, chỉ vì không yên tâm thương thế của anh nên mới quay lại, xem một chút rồi đi...” Tang Nhã rụt tay lại, thần sắc ám đạm: “ Tôi chính là Nữ Tiêu, trừ bản thân tôi ra, anh là người thứ hai biết tôi là Tang Nhã, có biết vì sao dân trong nghề gọi tôi là Tiêu không? Vì tôi không có nhân tính, ngay cả đồng đạo cũng không bỏ qua, ngay cả đồng bọn cũng bán đứng, nói không chừng một ngày nào đó rơi vào nguy hiểm, tôi lôi anh ra đỡ tội đấy.”

“Nếu tôi lo lắng chuyện đó thì đi cùng cô làm gì, thoát thân một cái chúng ta sớm đường ai nấy đi rồi.” Soái Lãng buông tay: “Lúc chúng ta ở bên nhau, cô từng thấy tôi lo lắng hay sợ hãi chưa?”

“Kỳ thực... Tôi không nỡ để anh bị lún vào chuyện của mình.” Tang Nhã bị câu nói đó đụng tới sợi dây thần kinh yếu đuối trong lòng, khẽ khàng nói, tay rút về được rồi lại đưa ra vuốt ve khuôn mặt sạm đen kia, giọng đầy yêu thương.

Hôm nay hai người họ tay trong tay chạy hết đường lớn ngõ nhỏ, niềm vui đó, cảm giác san sẻ đồng lòng đó, nhất là cảm giác yên tâm không có gì trói buộc khiến cô vô cùng hưởng thụ, khiến cô không muốn đi, lại sợ không đi sẽ tạo thành tổn thương lớn hơn.

“Không có vụ lừa đảo nào giữ được tôi, trừ khi tôi tự mình lún vào, vì em...”

Toàn bộ lời tình ý miên man trong ký ức của Soái Lãng biến thành một câu nói cùng ánh mắt, trong đôi mắt đỏ hoe nhoen lệ của Tang Nhã, y tìm lấy bờ môi thơm, chạm vào... Chiếc váy lam từ bờ vai trượt xuống, cảnh đẹp trong phòng tắm được y ôm vào lòng, ôn như, phóng túng mà hôn...

Một nụ hôn đủ làm người ta thần hồn điên đảo, đủ làm người ta ngất ngây mê đắm.

Nhắm mắt lại, Tang Nhã cảm thụ được đôi tay có hơi lóng ngóng của Soái Lãng kéo váy của mình, vuốt ve sống lưng của mình, đôi bàn tay thô ráp ấy vì khẩn trương mà vụng về, vì khẩn trương mà hơi thở gấp gáp. Thầm mắng một câu oan gia, lặng lẽ phối hợp với động tác của y, đôi tay vươn ra, ôm lấy cổ y, dùng nụ hôn ôn nhu mà nhiệt tình cổ vũ y....

Được nụ hôn đó điều hòa giải tỏa, rất kỳ diệu, chẳng giống nữ sinh mà mình hôn trộm, càng không giống như hôn cưỡng ép kia... Một nụ hôn mà cả hai đều say đắm trong đó, là xúc cảm mà cả hai đều tìm kiếm, đều khát khao, tay quấn trong tay, lưỡi tìm lấy lưỡi, những tiếng chút chít vang lên không ngừng.

Soái Lãng tham lam, Tang Nhã đáp lại, tựa hồ hai người đều biết tâm ý đối phương, nụ hôn trở nên ăn ý thoải mái vô cùng.

Váy đã bị cởi ra rồi, lặng lẽ trôi xuống eo, vuốt ve bầu ngực trơn mịn như ngọc, nơi đó đã không còn một mảnh vải rồi, nụ hôn dừng lại...

Trán cụng trán, tựa hồ nghỉ giải lao, Soái Lãng nhìn thấy đồi ngực no tròn săn chắc, núm vú vểnh cao, gò má ửng hồng, bên tai là nhịp tim không biết của mình hay của Tang Nhã. Nhìn nhau, Tang Nhã nâng mặt Soái Lãng, tựa như muốn nhìn thấu nam nhân khiến mình ý loạn tình mê này rốt cuộc là ai, rốt cuộc mình thích y ở chỗ nào?

“Nói cho em biết...” Tang Nhã khẽ hôn lên chóp mũi Soái Lãng: “Có phải anh có ý đồ xấu này rất lâu rồi phải không?”

Giống như trêu ghẹo, lại giống như dụ dỗ, khiêu khích, càng giống như đang chờ đợi tình lang, Soái Lãng gật đầu, muốn cúi xuống hôn, nhưng bị Tang Nhã dùng tay chặn lại.

Không phải là từ chối, mà là thông qua từ chối để khơi lên ham muốn lớn hơn, che hờ miệng Soái Lãng, chỉ để đôi mắt nhìn nhau, đôi mắt đều nóng rực tình ý không gì hòa tan được, cảm thấy chưa đủ để mình hiến dâng, vẫn truy hỏi: “Nói cho em biết... Từ bao giờ?”

“Đương nhiên là từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy em rồi.” Soái Lãng trả lời hết sức thật thà.

Cười khúc khích, bất ngờ Tang Nhã đẩy Soái Lãng ra, đứng dậy nhưng không phải muốn rời đi, động tác ưu nhã, chiếc váy dán sát vào tấm thân mỹ miều trượt xuốt với tốc độ mắt người nhìn thấy được, từ eo xuống dưới chân.

Cô nhấc chân, đứng đó tự nhiên cởi mở dưới ánh đèn, tựa như bức tượng dùng ngọc thạch tạc thành, bờ vai thon gọn trơn nhẵn, bầu ngực đầy đặn vươn lên, cái eo thon nhỏ nhắn, cặp đùi trắng nõn thon dài thẳng tắp còn cả nụ cười làm Soái Lãng khuynh đảo. Toàn bộ nguyên tố của cái đẹp lại lần nữa hội tụ lại khiến Soái Lãng ngẩn ngơ, tựa hồ sợ phá hỏng cảnh đẹp mà không dám có hành động gì.