Q1 - Chương: 228 Một giấc hoang đường, nửa làn hương thơm. (2)
Tang Nhã bước tới, khóe miệng hơi nhếch lên để lộ một nụ cười yêu kiều quyến rũ còn phảng phất mang theo một ít vẻ lẳng lơ: “Nếu đã muốn thì còn đợi gì nữa?”
Đợi gì chứ, mình chả đợi gì cả... Soái Lãng bế xốc thân thể khát vọng từ lâu rời mặt đất, bế lên giường, Tang Nhã cười khanh khách ôm lấy Soái Lãng, tựa như sợ ngứa chui vào lòng y.
Cái chăn vẫn còn hơi ấm, ga trải giường trắng muốt, đặt người ngọc xuống đó, Soái Lãng nhìn Tang Nhã, vừa cấp thiết, vừa khẩn trương lại bị hạnh phúc bất ngờ làm lúng túng.
“Ngốc ạ, vẫn còn nhìn nữa sao?”
Tang Nhã lè lưỡi trêu ghẹo, tức thì cảm thấy tấm thân đè lên người mình, tham lam, nôn nóng ngậm lấy núm vũ cô, cắn, mút, liếm, như hận không thể nuốt vào trong bụng, cô cười khanh khách, ôm lấy cái đầu háu đói đó, để Soái Lãng thỏa sức hôn hít, men theo cổ, lại tìm tới môi cô, lại một nụ hôn dài.
Chốc lát, chăn nhấp nhô, Soái Lãng từ trong chăn thò tay ra, quần lót nho nhỏ rơi xuống đất như cánh hoa đào, màu phấn hồng... Lại qua một lúc nữa, quần của Soái Lãng bị đá khỏi giường... Hai tay Soái Lãng chống giường ngẩn ra, vì lúc này Tang Nhã che chắn vị trí kia, giống như từ chối... Không phải từ chối, Soái Lãng đột nhiên ý thức được một vấn đề hết sức nghiêm trọng, tình huống bất ngờ này không ai chuẩn bị, từ ánh mắt do dự của Tang Nhã, cũng biết cô không lường được chuyện này.
Còn thiếu gì nữa? Bao cao su chứ sao.
Phì cười, cả hai cùng cười, Tang Nhã khẽ đấm ngực Soái Lãng, như hờn dỗi nói: “Nếu có con, anh có cưới em không?”
“Nếu em chịu, anh cưới lúc nào cũng được.” Soái Lãng hoàn toàn không vì chuyện tốt bị cắt ngang mà phật ý, càng không vì câu hỏi đầy gánh nặng trách nhiệm kia mà chùn bước, ngược lại còn thấy rất thích mong đợi.
Tang Nhã bị câu nói đó làm cảm động, tựa hồ bị đánh trúng chỗ mềm yếu cùng khao khát nhất trong lòng vậy, không còn để ý lo lắng nhỏ nhặt kia nữa, vươn tay ra chờ đợi, vì thế mọi trở ngại biến mất, toàn bộ thân thể mở rộng chào đón...
Vì thế Soái Lãng không do dự nữa, một tiếng rên dài mang cả đau đớn và sung sướng, cảm giác bao bọc trong hơi ấm, trơn mềm, kích thích và khoan khoái, tuy vô số lần khảo khát ái tình làm người ta mê mệt ngây ngất, mọi tưởng tượng và ngôn ngữ đều vô nghĩa.
Thời gian ngưng trệ vào lúc đó, ai cũng biết bắt đầu, nhưng không ai muốn kết thúc, lúc thì Soái Lãng mặc sức rong ruổi trong tiếng hét của Tang Nhã, khi thì Tang Nhã lại tựa báo thù cưỡi lên người phóng túng, lại có lúc hai người ôm chặt nhau chợp mắt trong tình ý miên man, lúc ngất ngây trong nụ hôn nồng cháy, Tang Nhã nhéo hông Soái Lãng vì ông tác hạ lưu nào đó, Soái Lãng bắt được Tang Nhã giở trò xấu song bỏ chạy, sau tiếng cười khanh khách, lại quay về bể ái tình.
Thế giới tựa như đóng băng trong không gian đó, chỉ có anh và em cùng xuân sắc vô biên.
... Qua rất lâu, khi Soái Lãng muốn chen vào phòng vệ sinh muốn nhìn mỹ nhân tắm, bị Tang Nhã cười đẩy ra ngoài, trần truồng đứng ở cửa hô không mặc quần áo, nhất định muốn tắm uyên ương. Cửa vừa mở ra, Soái Lãng tí tởn định đi vào, ai ngờ bên trong Tang Nhã ném cái khăn tắm ra chùm lên mặt y: “Nếu anh có thể cứng lên được thì em cho anh vào.”
“Đã ba lần rồi, còn cứng nữa thì thành súc sinh à?” Soái Lãng buộc khăn tắm, mặt mày nhăn nhó, không dám tiếp chiêu.
“Ha ha, anh không phải súc sinh, anh là cầm thú, không cho anh vào...”
Cửa đóng sập lại trong tiếng cười dài, nước chảy ào ào, không bao lâu sau Tang Nhã buộc khăn tắm đi ra, Soái Lãng đang nằm trên giường nghỉ ngơi bò ngay dậy, phải nói đây là lần trải nghiệm tình ái mới mẻ và kích thích nhất.
Soái Lãng chưa bao giờ tưởng tượng được giữa hai người lại phát triển thành mối quan hệ này, nhìn bao nhiêu cũng không thấy chán.
“Nhìn, suốt ngày nhìn... Cứ như kiếp trước chưa được thấy mỹ nhân vậy.” Tang Nhã mắng một câu, đẩy Soải Lãng đi tắm.
Soái Lãng đi một bước ba lần quay đầu, tắm rửa hết sức qua loa, khi đi ra thì cửa sổ mở rộng, mùi dầu hoa hồng trong phòng nhạt đi một chút. Hai người nhìn nhau, có chút thẹn thùng, quan hệ phát triển tới giai đoạn cuối cùng, tựa hồ không biết nói gì?
À phải rồi, Tang Nhã chỉ mặc mỗi cái váy, chớm tới đầu gối, khoe hết bờ vai trần và cặp chân dài trắng tới dụ dỗ người ta phạm tội, mà mặc gì cũng không quan trọng nữa, lúc này đây mặc gì hình như cũng chỉ để khơi lên tình thú. Soái Lãng rất khoa trương mở mắt thật to nhìn, Tang Nhã có vài phần tự đắc, mím môi cười, sự tự đắc vì xinh đẹp trong mắt người yêu.
“Nghĩ gì thế?” Tang Nhã nghiêng đầu cho khô tóc, hỏi Soái Lãng.
“Không nghĩ gì cả.” Soái Lãng ngồi xuống giường, vẫn nhìn Tang Nhã, tựa hồ muốn đem mỗi ánh mắt nụ cười của cô in sâu vào tâm trí.
“Vừa rồi anh nói muốn cưới em, sẽ không phải mỗi lần lên giường với nữ nhân anh đều nói thế chứ?”
“Chỉ nói với mỗi em thôi... Anh chưa từng lên giường với nữ nhân khác, thật đấy.”
“Thế à?” Tang Nhã "í" một tiếng, cái tên khốn kiếp này rõ ràng là nói dối, nhưng cô thích nghe lời nói dối này, đưa tay ra bẹo má Soái Lãng mà lắc: “Cái tên lừa đảo cầm thú nhà anh... Lại còn muốn đóng giả xử nam à?”
Soái Lãng cười lớn, thuận thế nằm xuống, gối chân lên đùi Tang Nhã, đầu quay sang úp mặt vào bụng cô, ngửi mùi thơm sữa tắm hòa quện hương thơm thân thể, kèm đó là tay không thật thà luồn vào váy cô.
Chẳng ngờ Tang Nhã không còn ôn nhu như nãy nữa, tóm lấy tay Soái Lãng, tay kia nhéo tai y kéo sang bên, mắng: “Em hết sức hoài nghi anh có phức cảm mẹ, có phải khi nhỏ bú chưa đủ cho nên cứ thích rúc vào lòng nữ nhân không?”
“Không có phức cảm mẹ thì vẫn thích rúc vào mà.” Soái Lãng cười ha ha, lại dính vào rồi, nắm lấy tay Tang Nhã, năm ngón tay đan vào nhau, nhưng lần này không nhìn thấy tình ý miên man trong mắt cô mà chỉ thấy chút u buồn, giọng y cũng trầm xuống: “Tang Nhã, em nhất định phải đi à?”
“Sao thế, chỉ có một đêm thôi mà muốn lấy thân hứa hẹn, sống bên nhau bạch đầu giai lão à?” Tang Nhã nắm chặt tay y, trong lòng rất ngạc nhiên, làm sao mình mới chỉ suy nghĩ trong lòng đã bị Soái Lãng phát hiện rồi, cười chuyển đề tài: “Em vốn muốn rủ anh vào nghề, có điều xem chừng anh không thích lắm, em không muốn ép anh... Cho nên... Em cũng không biết cảm giác là thế nào.”
Muốn đánh lạc hướng mà lại chẳng biết phải nói gì, chỉ biết buồn bã nắm chặt tay, hai mắt nhìn nhau chứa đựng đầy quyến luyến.