Q1 - Chương: 229 Một giấc hoang đường, nửa làn hương thơm. (3)
Soái Lãng ôm lấy eo Tang Nhã, kéo cô ngả vào lòng mình, dùng vòng tay ôm chặt: “ Đừng đi, anh chăm sóc em... Chẳng phải chỉ có tên Lương Can kia sao? Anh trở về đá đít hắn, chỉ một tên lừa đảo thôi mà, tóm lấy đuôi hắn, cho hắn vào tù là xong... Phải rồi, Lương Can có biết tên thật của em không?”
“Hắn không biết, chỉ mới gặp một lần thôi.” Tang Nhã đưa tay nhéo cằm Soái Lãng nghịch, cô gái này hình như rất thích nhéo người ta: “Nếu cảnh sát truy lùng em thì sao?”
“Chuyện này...” Soái Lãng khó xử.
Tang Nhã vuốt ve mặt Soái Lãng tựa như an ủi em trai: “Không đơn giản như anh nghĩ đâu, biết vì sao gọi là lên thuyền giặc khó xuống không? Vì lên con thuyền này rồi sẽ có muôn vàn dính líu không thể dứt hết, ai có thể thực sự rửa tay chậu vàng chứ?”
“Chuyện này anh hiểu, nhưng em không thể lừa gạt cả đời được, em phải có chỗ quay về chứ? Trước kia anh không hiểu chuyện này, cứ thấy thoải mái tự do là tốt nhất, nhưng bây giờ mới biết có một cái nhà để nhớ nhung níu giữ mình vẫn tốt hơn.” Soái Lãng siết tay chặt hơn: “Tang Nhã, thật đấy, anh nói thật, anh biết không dễ dàng, nhưng đừng đi, anh có cách đổi một thân phận cho em, cùng lắm thì chúng ta chuyển thành phố khác sống, Trung Quốc rộng lớn như vậy cơ mà... Anh đi làm nuôi em, không thì chúng ta mở cửa hiệu nhỏ …”
“Xì... Hi hi... Có phải không đấy? Sao em nghe như anh đang dỗ dành tiểu nữ sinh thế? Ngay cả người ngoài nghề như anh còn nghe nói tới cái tên Nữ Tiêu rồi, anh thấy cảnh sát có chịu bỏ qua cho em không?”
“Không phải tất cả tội phạm đều bị trừng phạt, nhưng nếu em cứ tiếp tục chắc chắn có một ngày rơi vào tay cảnh sát... Tội phạm học có khái niệm thời gian truy tố, một số nghi phạm sau khi biến mất thời gian nhất định dừng phạm tội sẽ thoát khỏi tầm mắt cảnh sát, tất nhiên trừ án mạng... Chúng ta đâu nhất định phải đi lừa đảo, cách kiếm tiền nhiều lắm... Hoặc có lừa cũng không thể ngang nhiên trắng trợn như thế.”
“Vậy ánh nói xem phải lừa như thế nào?” Tang Nhã có vẻ nổi hứng rồi, háy mắt tựa trêu Soái Lãng.
“Trên đời này không có gì hoàn hảo, cho nên cũng không có vụ lừa đảo hoàn hảo, mặt khác pháp luật cũng không hoàn hảo, dù là luật pháp chặt chẽ tới mấy cũng có những dải màu xám không dễ xử lý. Ví dụ như đám Lương Can lừa đảo qua điện thoại vậy, bất kể hắn bố trí khéo léo tới mấy, nhưng một khi số tiền lừa đảo trên 100 vạn, tính nguy hại để lộ ra, cảnh sát kẽ không tiếc sức lực đào hắn ra, cho tới khi tóm được mới thôi... Nên đây là con đường không lối về.”
“Vậy nếu là anh thì sao, anh lừa đảo thế nào? Đóng giả cảnh sát, đi lừa ổ cứng cửa hàng nhỏ kiếm tiền à?”
“Này, em đừng có mà cười, đó là đạo sinh tồn của kẻ lừa đảo đấy, em làm càng nhỏ thì càng kín đáo càng không manh mối sẽ càng an toàn. Bây giờ kẻ lừa đảo nhiều lắm, ví như gọi điện thoại thông báo trúng thưởng, đó là cách kiếm tiền nước nhỏ chảy lâu, lừa số tiền ít kiếm sống, đó là đạo sinh tồn. Ví dụ như anh thi thoảng cũng kiếm vài vụ, cảnh sát chẳng buồn quản, chẳng ai thèm tra... Đúng không? Nếu em không làm lớn lên, không ai đụng vào em cả...”
Kỳ thực nếu mấy ngày trước Soái Lãng chưa chắc đã nói thế đâu, nhưng mấy ngày qua đi cùng Cố lão đầu có cảm ngộ nhất định, nếu nói tới lừa đảo, thủ đoạn của Cố Thanh Trì cao hơn Tang Nhã không chỉ một hai cấp.
Chỉ tiếc trình độ học vấn của Soái Lãng có hạn, không thể nói được lý lẽ đâu ra đó như lão già, nhưng so với lão già ý đồ khó lường đó, y thực sự chân thành muốn giữ Tang Nhã lại: “Tang Nhã, thật đấy, anh thấy chuyện em làm quá nguy hiểm, nếu em không chịu ở lại, vậy thì được, đưa anh đi theo cùng, anh làm tham mưu cho em, xảy ra chuyện cũng có người chiếu cố nhau.”
“Anh, anh nói thật sao?” Tang Nhã ngồi thẳng dậy, ngỡ ngàng nhìn Soái Lãng.
“Thật, tới khi nào em muốn dừng tay, anh sẽ về cùng em.” Soái Lãng cắn răng nói, đôi khi một câu nói quyết định cả đời, lúc nói ra câu đó y căn bản không hối hận, hoặc là không cho rằng mình sẽ hối hận.
“Con người anh làm sao thế hà, em không bám lấy anh thì thôi, anh lại quấn lấy em...” Tang Nhã đột nhiên có chút tức giận, gỡ tay Soái Lãng ra, đứng dậy lục lọi túi mang về, giống như bị khát, lấy chai nước hoa quả mở nắp.
Soái Lãng vội vàng phân bua: “Anh không quấn lấy em, mà là anh lo lắng... Lần trước anh bị cảnh sát đưa đi, bọn họ toàn hỏi chuyện liên quan tới em, nhưng anh lừa được họ. Anh không chỉ từ nhỏ biết lừa người khác, còn rất hiểu cảnh sát, hai người chúng ta đi cùng nhau, anh sẽ giúp được em... Đừng dùng ánh mắt đó nhìn anh, em không tin anh à?”
“Tin, vậy giao hẹn như thế nhé, em đưa anh đi cùng, anh chiếu cố em.” Tang Nhã đổ nước hoa quả ra, đưa cho Soái Lãng liên tục gật đầu, hai người cùng cầm cốc nước cụng vào nhau, nhìn Soái Lãng uống một hơi cạn luôn, Tang Nhã chỉ nâng cốc lên nhấp một chút cười buồn buồn: “Có điều... Nếu như anh phát hiện ra em lừa cả anh, vậy anh có giận em không?”
“Anh giận em cái gì cơ chứ?” Soái Lãng lắc đầu, y biết mình đang dấn thân vào cái gì.
Tang Nhã đặt cốc nước xuống, muôn vàn quyến luyến dựa vào người Soái Lãng, toàn bộ phong tình tụ hội vào đôi mắt đẹp, si mê nhìn Soái Lãng, thuận tay lấy cái cốc trong tay y, cúi người xuống hôn thật ôn nhu.
Soái Lãng bao phủ trong hạnh phúc, ấm áp, lại có chút hoảng hốt, chiếc lưỡi nhỏ tiến vào... Cảm giác được rồi, giống như quay về thời con nhỏ, vào một ngày đẹp trời, cả nhà cùng ra bãi sông chơi, cũng êm đềm và hạnh phúc như thế này...
Nhưng sự thật thì trong vòng tay Tang Nhã, Soái Lãng đang dần mê man, dần dần nhũn ra, đợi nụ hôn kết thúc, Tang Nhã buông tay, y như mất tri giác, người mềm oặt nằm trên giường.
Tang Nhã yêu thương vuốt ve Soái Lãng đang ngủ say, nhẹ nhàng kéo chăn lên, nhìn khuôn mặt ngủ say trở nên hiền lành bình yên như đứa trẻ, cô cúi xuống hôn lên môi, thì thầm gì đó...
Rất lâu, rất lâu sau Tang Nhã mới ngồi dậy, thu dọn hành trang, dọn dẹp sạch sẽ căn phòng, mọi thứ sắp xếp chỉnh tề, khi kéo va ly đi, lại quay đầu nhìn Soái Lãng hít sâu một hơi như muốn kìm giữ nước mắt không chảy ra ngoài, khép cửa lại.... Rời đi.
Một chiếc xe đã đợi từ rất lâu, Tang Nhã mở cửa bước lên, biến mất trong màn đêm, rạng sáng khách sạn chỉ có những ánh đèn nhấp nháy còn thức.
Cô gái lái xe thấy Tang Nhã mấy lần quyến luyến quay đầu, ngạc nhiên hỏi: “Chị, rốt cuộc chị gặp được người như thế nào vậy?”
“Một tên ngốc thật lòng thích chị, muốn cưới chị, muốn ở bên chị cả đời.” Tang Nhã đột nhiên bật cười, hồi tưởng lại lời thổ lộ của Soái Lãng, cảm thấy y ngốc một cách đáng yêu.
“Có cần tra gốc gác của y, xem có ý đồ gì không?”
“Không cần, chị không muốn phá hỏng cuộc sống yên tĩnh của anh ấy... Đi nhanh lên, em gái, phải chú ý đấy, Toát Tam xảy ra chuyện rồi, lần này chắc chắn không yên lành đâu, thời gian tới em đừng về Trung Châu nữa, khi cần chị sẽ tới tìm em...”
Tang Nhã an bài, xe dần dần biến mất khỏi đầu đường, biến mất khỏi thành phố ngủ say..
..........