Q1 - Chương: 230 Tình này không còn, lòng ta khó đối. (1)
Khi Soái Lãng mơ mơ màng màng thức dậy thì chỉ còn lại căn phòng trống không, loạng choạng rời giường kéo cửa sổ lên, ánh sáng choái lòa làm y phải đưa tay che mắt lùi lại...
Đột nhiên y như lên cơn thần kinh, giật phăng cánh cửa lao ra khỏi phòng, lao xuống cầu thang, tới đại sảnh, vẫn là Trường Cát, vẫn là con phố xa lạ, người đi đường xa lạ, quay đầu nhìn khách sạn "Khắc Lai Nhã", ký ức vẫn còn rõ ràng, một đêm đắm say như vừa mới kết thúc, cô ấy tựa hồ... Dù y cố nhớ thế nào cũng không nhớ ra Tang Nhã đi như thế nào.
Cô ấy đi mất rồi, thực sự đi rồi... Soái Lãng thẫn thờ đi chân đất đứng dưới ánh mặt trời, thất vọng quay trở về, tuy y có thể dự liệu trước được điều này, vẫn hồn siêu phách lạc về căn phòng không lớn, vẫn thoáng mùi thơm dầu hoa hồng cùng mùi thơm trên thân thể cô ấy.
Lục lọi khắp nơi, tìm kiếm chứng cứ chứng minh hai người từng ở đây, có rồi, một xấp tiền bên gối, một cái đồng hồ, trong ngắn kéo còn có lọ dầu hoa hồng chưa dùng hết...
Soái Lãng vẫn không cam tâm, tiếp tục tìm kiếm, cuối cùng tìm được một sợi tóc dài, còn mùi thơm oải hương, từ từ ngồi bệt xuống đất giơ sợi tóc trước mắt cười lớn, rất lớn...
29 tháng 4, sắp tới kỳ nghỉ lễ Mùng 1 tháng 5, Vương Tuyết Na đi làm việc được hơn một tháng rồi, hôm nay mới là ngày đầu cô nhận lương, cũng là lần cuối.
Nữ kế toán đeo găng tay hở ngón tính toán lách cách, miệng lẩm bẩm liên tục, lương hàng ngày bao nhiêu, tăng ca bao nhiêu ngày, cơm trưa trừ đi bao nhiêu...
Lách cách một lúc, cầm từng tờ giấy mỏng trước mắt đếm qua một lượt, sau đó đưa cho cô gái đã đứng trước bàn đợi rất lâu. Dù là trả lương cho người ta mà cứ như là bố thí vậy, thái độ rất không tốt, nhưng Vương Tuyết Na nhận tiền hết sức lễ phép cám ơn, kế toán xua tay đuổi người, đến một câu cũng lười nói.
Nghe đâu nữ kế toán này là thân thích nhà mẹ đẻ của ông chủ Vương Tiểu Soái, tính toán tiền lương có thể kéo kiệt tới đơn vị hàng chục, phàm là người về sớm chỉ một lần, hoặc là chỉ ăn một hộp cơm công tác thôi là cô ta tuyệt đối không quên.
Vương Tuyết Na lần này được lĩnh giáo rồi, xấp tiền lương rất mỏng, từ 100 đồng tới 10 đồng, 5 đồng rồi tiền hào, chính xác vô cùng.
Ít nhiều cảm giác đáng quý, dù sao đây là tiền lương tháng đầu tiên của cô, dù ít cũng cảm thấy rất nặng, cảm giác có được không dễ dàng, vất vả hơn một tháng trời, chẳng nhiều bằng tiền cha mẹ cho tiêu vặt. Cũng cảm giác được giá trị của mình, chỉ chừng này mà thôi.
Cẩn thận vuốt thẳng tiền cất đi, bàn giao với quầy, từ khu văn phòng tầng ba xuống tầng 2, đi thật chậm, đối với nơi lần đầu tiên mình đi làm kiếm tiền. Vương Tuyết Na rất có tình cảm, thi thoảng còn vẫy tay với các cô bạn mới quen, quan hệ gần hơn thì nắm tay nói vài câu, không quen lắm chỉ cười. Ở hoàn cảnh này tình cảm còn nhạt hơn cả vụ mua bán, chỉ quay người đi một cái cơ bản thành người xa lạ.
Vương Tuyết Na đứng lại ở khu vật dụng thường ngày, trò chuyện với mấy cô gái làm chung, cuối cùng cắt đứt lưu luyến đi ra ngoài, vậy là công việc đầu tiên trong đời cô kết thúc.
“Tuyết Na... Tuyết Na …”
Nghe thấy có người gọi, Vương Tuyết Na quay đầu nhìn thấy Lam Đông Mai từ tầng hai đi xuống, đứng lại vẫy tay, chắc cửa hàng trưởng định tới chia tay đồng chí.
Đối với vị cửa hàng trưởng này, ấn tượng của Vương Tuyết Na không tốt cũng không phải xấu, bình thường cửa hàng trưởng Lam nhìn thấy ai làm việc lơ là thiếu tập trung là mắng, có thể mắng tới người ta phải khóc, có điều trong ấn tượng của cô thì vẫn còn được, vì cô chưa từng bị mắng.
Lam Đông Mai đi nhanh tới, tùy ý khoác tay Vương Tuyết Na, có chút nuối tiếc: “Em phải đi à?”
“Vâng ạ, tháng sau bọn em phải làm luận văn vấn đáp, sắp tốt nghiệp rồi, bận lắm ạ.”
“Thật đáng tiếc, mỗi năm bọn chị đều tuyển không ít sinh viên, nhưng chăm chỉ cần mẫn, lại không kiêu ngạo như em thì không có mấy.”
“Cửa hàng trưởng, chị rất ít khen người khác, có phải em đi rồi nên mới khen không?” Vương Tuyết Na nói đùa.
Lam Đông Mai vỗ bả vai của cô gái nhỏ, thấp hơn mình tới nửa cái đầu: “Em chưa nhận ra thôi, trên người em có tiềm năng của người thành công, việc gì cũng không ngại, biết ứng xử, không coi rẻ bản thân, cũng không hão huyền, đó là phẩm chất ưu tú mà nhiều người thế hệ em chẳng có nổi lấy một cái, trên người lại không thiếu.”
“Cám ơn chị, cha em dạy em như thế.” Vương Tuyết Na cám ơn, đối với vị cửa hàng trưởng này có thêm nhận thức mới, xem ra không phải là người khô khan cứng nhắc, chỉ biết bới móc khuyết điểm người khác.
Hai người đi ra sân, ở ngoài đường Quan Nghiên Tuệ vẫy tay gọi, sắp đi rồi, Vương Tuyết Na nắm tay lần cuối, Lam Đông Mai như chợt nhớ ra hỏi: “À phải Tuyết Na, thời gian qua em có gặp Soái Lãng không?”
“Soái Lãng ạ, chị tìm anh ấy làm gì?” Vương Tuyết Na bất ngờ nghe tới tên Soái Lãng, bỗng nhiên tim đập bịch một cái.
“À, lần trước tổ chức hoạt động xong, đã hơn nửa tháng rồi mà chưa thấy anh ấy đưa hóa đơn tới, chị gọi điện không được. Hai người không phải là bạn học à, em gặp bảo hộ chị một tiếng nhé.” Lam Đông Mai nói dối, hóa đơn đã đưa rồi, làm cô rất không vui là, người đưa hóa đơn lại không phải là Soái Lãng, rất lâu rồi không thấy y, giờ đến gọi điện thoại cũng không được.
“Em cũng không gọi điện được cho anh ấy, có điều nếu gặp được em nhất định sẽ bảo anh ấy.”
Vương Tuyết Na đi về phía Quan Nghiên Tuệ, sau đó quay đầu vẫy tay tạm biệt Lam Đông Mai lần nữa, công việc vậy là thực sự kết thúc, nhìn Lam Đông Mai đi vào siêu thị, cô vừa đi vừa buồn bực nghĩ tới tên người vừa nhắc tới.
Cái tên đó khơi lên rất nhiều tâm sự trong Vương Tuyết Na, nếu như nếu anh ấy ở trương mắt thì thấy phiền, nếu như nhiều ngày không gặp thì cứ vô tình nhớ tới. Đúng rồi, thứ chết tiệt đó được gọi là "nhiệt độ ba phút", trừ cái lần chạy bộ đuổi theo mình thì sau đó không còn theo đuổi mình nữa, ngay cả người cũng chẳng thấy đâu...
Vương Tuyết Na có chút oán niệm, một nam nhân cứ chợt nóng chợt lạnh như thế sẽ khiến nữ sinh bực tức.
.....