← Quay lại trang sách

Q1 - Chương: 231 Tình này không còn, lòng ta khó đối. (2)

“Này này, ngây ra cái gì thế ... Không phải là xót tiền không muốn mời khách chứ? Không mời thì thôi, khoản thu nhập đầu tiên này, mình tiêu giúp bạn là nể mặt bạn đấy ...”

Quan Nghiên Tuệ vô tâm vô tính vênh mặt lên làm Vương Tuyết Na bật cười, hai cô bạn đứng ở bên đường đợi xe, đã hẹn nhau hôm nay nhận lương là cùng nhau đi ăn KFC.

Quan Nghiên Tuệ lắm mồm, trong lúc đợi xe xúi: “Tuyết Na, ngày kia mùng 1 tháng 5 rồi đám Thiến Tử đi công viên địa chất chơi, rốt cuộc bạn có đi không?”

Vương Tuyết Na đan tay vào nhau, làm động tác vươn vai, cô luôn nhiệt tình tham gia các hoạt động trong trường: “Đương nhiên là phải đi rồi, mình vất vả hơn một tháng phải chơi vài ngày cho bõ.”

“Đúng rồi, bạn gọi cái tên ngốc tự cho mình là đẹp trai đi theo đi.”

“Gọi anh ấy làm gì?”

“Chậc, ngốc thế, không việc gì thì làm culi, có việc dùng làm vệ sĩ, tới nơi còn mua vé, không xẻo anh ta thì xẻo ai?”

“Bạn mưu mô quá đấy, kéo người ta theo để trả tiền à?”

“Úi dời anh ta lại chẳng sướng quá, mình cùng nhìn ra là anh ta thích bạn.” Quan Nghiên Tuệ xúi bẩy.

Vương Tuyết Na có chút hướng nội lại khó mở miệng đề cập chuyện này.

Xe đã tới, hai cô gái đi lên, Quan Nghiên Tuệ tính cách ưa hóng hớt, cảm giác vẻ mặt của cô bạn thiếu tự nhiên, truy hỏi có phải cô em đáng thương bị người ta bỏ rơi rồi không? Vốn không muốn nói chuyện này đâu, vì Quan Nghiên Tuệ cứ suy đoán linh tinh mãi, Vương Tuyết Na mất nửa ngày ấp úng mới nói rõ được, kỳ thực cũng chẳng rõ, đơn giản thôi, 10 ngày rồi không gọi được điện thoại.

“Hả, cái gì? Chơi trò bốc hơi à?” Quan Nghiên Tuệ kinh ngạc, quá ngoài dự liệu rồi, thoáng cái lại nghĩ ra cái gì, ngồi trên xe taxi ôm vai Vương Tuyết Na thì thầm: “Không phải bạn và anh ta làm cái đó rồi chứ? Bây giờ bọn con trai cứ làm cái đó xong là chơi trò mất tích.”

Cái đó là cái gì? Vương Tuyết Na nhìn vào cặp mắt rực lửa buôn chuyện của cô bạn, nghiến răng nghiến lợi nhéo một cái uy hiếp: “Bạn còn đoán lung tung, mình tuyệt giao.”

“Á, đau đau, buông ra ...” Quan Nghiên Tuệ xuýt xoa: “Xem ra là muốn chơi trò dục cầm cố túng rồi.”

“Dục cầm cố túng là sao?”

“Đúng là cô em ngây thơ, tán gái là phải lúc theo lúc dừng, trước tiên là quan tâm tới bạn một chút, sau đó là xa lánh, sa đó lại tiếp cận, xa xa gần gần để bạn cảm giác được khác biệt rõ ràng ... Sau đó thì khi bạn thấy nhớ người ta, xong, lọt bẫy rồi.”

“Gì có chuyện.” Vương Tuyết Na cong môi.

“Sao lại không? Trước kia mình bị lọt bẫy như thế đấy ... Chị đây nhắc cô em nhé, bọn con trai khi theo đuổi chúng ta thì bảo sao nghe vậy, tới khi tán tỉnh được rồi là lên mặt, không tranh thủ lúc này sai bảo anh ta, bạn còn đợi tới bao giờ? Không tin giờ bạn gọi điện thoại đi, anh ta tới luôn không suy nghĩ.”

Mất nửa ngày trời Quan Nghiên Tuệ mới dạy được hết quy tắc yêu đương trường học cho cô bạn cả đời làm học sinh ngoan, mục đích vẫn là vậy, muốn kéo Soái Lãng theo làm culi bốc vác. Vương Tuyết Na bị nghe lải nhải toàn là Soái Lãng, Soái Lãng, không biết vì thỏa mãn yêu cầu của cô bạn hay là vì muốn gặp Soái Lãng mà rút điện thoại ra bấm ...

Kết quả rất bất ngờ, nợ tiền phí ngừng dịch vụ.

................. ....................

Gió thổi vi vu, đôi lứa yêu nhau, một khi biệt ly, muôn vàn tình cảm, biết gửi vào đâu.

Bên ngoài Phượng Nghi Hiên, ven đường, một nam nhân thần sắc sa sút đứng đó, tóc hơi dài, mặt lún phún râu, đôi mắt u buồn khó giải tỏa, trông khá đẹp trai cùng phong trần. Lúc này nhìn những nữ nhân ăn mặc thời trang ra vào, mỗi người hoặc cao sang, hoặc yểu điệu, quyến rũ, tựa hồ đều có cùng muôn khuôn mặt, tựa hồ đều cười với mình, hờn giận với mình, sau đó giang tay chạy về phía mình ... Tất nhiên là không, đó chỉ là khao khát mỹ hảo, vì chớp mắt nữ nhân đó lên xe hoặc vào nhà rồi.

Là ai thế, là ai mà suy sụp, mà xuống dốc, mà mờ mịt, mà hoảng hốt như vậy?

Chính là Soái Lãng, tình nợ phí, ái tắt máy, nhớ nhung nằm ngoài vùng phủ sóng.

Lại lần nữa xuất hiện ở nơi này, Soái Lãng còn nhớ mười mấy ngày trước mình từ đây đi ra, y phục tinh tươm, hình tượng soái ca, chỉ có điều bất kỳ sự hóa trang nào cũng không qua được bàn tay của hiện thực, thời gian đã tạo nên cho Soái Lãng một hình tượng mới.

Chán chường, hoang mang, lạc lối ... Thậm chí rất nhiều ngày Soái Lãng còn chẳng rõ mình đã sống ở Trường Cát thế nào, chỉ nhớ rằng mình đã lang thang đầu đường cuối ngõ, đi qua đi lại những nơi hai người đi qua, thậm chí canh ngoài khách sạn, tới khi không còn chút bóng dáng nào của người con gái đó, lại mơ mơ hồ hồ về Trung Châu.

Hỏi thế gian tình là gì mà khiến lứa đôi hẹn thề sống chết.

Đó là câu hỏi tới nay vẫn không có lời đáp.

Soái Lãng của chúng ta ở mặt tình cảm ấy à, đơn thuần lắm, ngốc nghếch lắm, nói thẳng ra à? Là loại dại gái ấy, nói thế hơi quá chút, nhưng đúng vậy đấy. Gian xảo ở đâu, chứ đôi diện với chuyện tình cảm, vẫn là tên ngốc, hoặc có lẽ vì thiếu thốn mà khao khát.

Đứng hồi lâu Soái Lãng đi thẳng vào, không để ý tới lời chào hỏi của cô gái đón khách, tới thẳng quầy tiếp tân gõ mặt bàn: “Tôi tìm nhà thiết kế Thịnh, lần trước tôi để đồ ở nơi này ...”

Phục vụ viên nhìn mấy lượt mà không nhớ ra có một vị khách thế này, có điều tinh ý nhìn trang phục, lập tức gọi điện cho Thịnh Tiểu San.

Soái Lãng lần nữa ngồi đợi trong đại sảnh sáng bóng đó, kéo cái áo sơ mi đã in dấu mồ hôi, không cần nói cũng biết là người sang nhờ y phục. Ở nơi chú trọng phong cách và thời trang này, mặt mũi trông thế nào không quan trọng bằng anh ăn mặc ra sao, vì phục vụ viên sẽ tùy theo cách ăn mặc của anh mà cung cấp mức độ phục vụ tương ứng.

Tất cả đều là giả, mình còn chẳng đáng tiền bằng bộ trang phục này ...

Giữa mình và cô ấy chắc chắn không phải giả, cô ấy không quan tâm tới mình là ai, mình giàu hay nghèo, xấu hay đẹp, học vấn cao hay thấp ... Mình thật ngốc, cốc nước quả đó có vấn đề, mình phải sớm nhìn ra mới đúng, động tác của cô ấy rất chậm, tựa như chần chừ, kỳ thực cô ấy cũng không muốn làm thế, cô ấy cũng không muốn rời xa mình.

Soái Lãng cúi đầu, tay đã trán, vẫn nhớ như in cảnh tượng cuối cùng đó, Tang Nhã chăm chú nhìn mình, quyến luyến vuốt ve, thì thầm một câu.

" Nếu ngay cả anh mà em cũng lừa, anh có trách em không?"

Đúng thế, cô ấy ngay cả mình mà cũng lừa, cô ấy vốn quay về để cáo biệt mình, cô ấy căn bản không muốn ở cùng mình.

Không đúng, cô ấy không muốn lừa mình, cô ấy có nỗi khổ riêng, cô ấy chỉ không muốn kéo mình liên lụy vào, cô ấy không muốn mình dính dáng vào đó, cho nên mới bỏ thuốc mình, làm mình ngủ say, để cô ấy rời đi ... Soái Lãng bóp mạnh trán, kỳ thực mình hai bàn tay trắng, chẳng có gì cả, có gì để liên lụy.