← Quay lại trang sách

Q1 - Chương: 232 Tình này không còn, lòng ta khó đối. (3)

“Soái Lãng... Anh là Soái Lãng?” Có người gọi, giọng hơi thảng thốt, kèm theo đó là tiếng giày cao gót.

Soái Lãng ngẩng đầu lên: “Ồ, nhà thiết kế Thịnh...”

“Anh, anh... Làm sao anh lại thành ra thế này... Mà đúng là thâm trầm u uất đạt tới trình độ nhất định rồi, hình tượng này được lắm, u uất mà sa sút, trong cương ngạnh mang theo tang thương. Được lắm đấy, ngộ tính của anh rất cao, rất có khả năng thành sát thủ thiếu nữ...” Bệnh nghề nghiệp của Thịnh Tiểu San phát tác rồi, nhìn Soái Lãng từ trên xuống dưới, ánh mắt của một nhà thiết kế khác với người thường, cái cô nhìn ra là một loại khí chất hiếm có trên người Soái Lãng, mà không ngờ rằng khí chất này chẳng phải đóng giả mà có.

“Tôi tới lấy đồ.” Soái Lãng không tiếp lời.

“Đi... Lên phòng làm việc của tôi...” Thịnh Tiểu San hưng phấn như phát hiện ra lục địa mới.

Hai người sóng vai vào cầu thang máy, Thịnh Tiểu San muốn truy hỏi, nhưng Soái Lãng hết sức trầm mặc, cảm giác cái khí chất này có gì đó không đúng, một đống nghi vấn ra tới miệng lại nuốt vào.

Cũng chẳng có gì cả, quần áo cũ, ví tiền cũ, thắt lưng, may mà hôm đó không mang theo CMT, có điều thẻ ngân hàng thì mất rồi. Thịnh Tiểu Sang đưa túi đồ được giặt sạch cho Soái Lãng, trong đó còn có bản Anh Diệu Thiên mà cô luôn cất trong ngăn kéo: “Xin lỗi, tôi có xem qua, nó là cái gì vậy?”

“Không có gi hết, tôi nhặt ở bên đường đấy... Cô thích thì tôi tặng.” Soái Lãng đưa luôn cho Thịnh Tiểu San.

“Tôi không hiểu nó nói gì.” Thịnh Tiểu San không nhận, toàn là ám hiệu giới giang hồ, cô hiểu mới là lạ

“Mấy lời vớ vẩn ấy mà, cám ơn cô.” Soái Lãng nhớ ra một việc: “Phải rồi, bác Cố có nói với cô bộ trang phục này bao tiền không?”

“Anh hỏi làm gì?”

“Dù là bánh từ trên trời rơi xuống thì chúng ta vẫn phải trả tiền thôi, cái xã hội này, thứ gì cũng có giá của nó mà, còn nữa tôi phải cám ơn cô, nhà thiết kế Thịnh, cô giúp tôi trải nghiệm một cảm giác chưa từng có... Tôi tưởng tôi biết tới nó rồi, hóa ra lần này mới là thật sự.”

“Cảm giác gì thế?”

“Thất tình.”

“Hả, thất tình sao? Này này này... Tôi đang muốn hỏi anh đây, từ hôm đó tới giờ anh đã biến mất hai tuần rồi, ngay cả điện thoại cũng tắt máy, anh đi đâu?”

“Tôi nói rồi mà, thất tình.”

“Cùng ai... Oa, cùng cô gái váy đỏ hôm đó sao?” Thịnh Tiểu San thấy Soái Lãng thẫn thờ gật đầu thì kinh ngạc, hồ nghi, khó hiểu, như là lần đầu tiên thấy Soái Lãng vậy: “Anh được đấy, mỹ nữ cấp độ đó mà cũng tán tỉnh được... Có điều chuyện ấy sao lại coi là thật, đều là người trưởng thành cả rồi, hai bên tình nguyện, sao lại con là thất tình? Mười mấy ngày qua, hai người luôn ở bên nhau à?”

“Không, chỉ ở với nhau một đêm.”

“Oa, tình thánh một đêm.”

“Bỏ đi, chẳng thể nói chuyện tình cảm với người thượng giới như cô, tôi đi đây.” Soái Lãng thấy không tìm được tiếng nói chung với cô gái này, xoay người bước đi.

“Đừng đừng, tôi còn chưa xong mà, biến hóa này của anh rất lớn, cho thấy khả năng tạo dựng hình tượng của anh rất cao, không chỉ soái ca lịch lãm mà cả phong trần tang thương cũng phù hợp...” Thịnh Tiểu San chạy tới trước mặt Soái Lãng ngăn lại, đột nhiên kéo tay y: “Xem đi, anh biết chọn đồ đấy, chiếc đồng hồ Casio ánh kim này rất hợp với làn da của anh... Còn nữa tôi mới nhận ra, anh để tóc dài rất hợp, nên đổi hình tượng, không nên giữ kiểu tóc húi cua ngày này qua tháng nọ.... Phải cân nhắc chọn nước hoa, đừng để người ta ở xa đã ngửi thấy mùi mồ hôi... Tôi thấy anh nhập nghề rồi đấy, chỉ thay đổi một chút... Í, anh làm sao thế?”

Lời tới đó ngưng bặt.

Soái Lãng ra hiệu cho Thịnh Tiểu San ngừng lại, đáp lại ánh mắt nghi vấn của cô, chỉ cười: “Vừa xong tôi đã hỏi mà, bộ trang phục đó bao tiền, tôi chuyển khoản qua ngân hàng cho cô, tôi không có hứng thú thiết kế hình tượng gì nữa... Cám ơn cô nhà thiết kế Thịnh.”

Lời cám ơn đó rất chân thành, Thịnh Tiểu San có thể nhận ra, đến khi Soái Lãng xách đồ rời khỏi văn phòng rồi cô mới sực tỉnh, khí chất đó không phải đóng giả mà có, mà là thất tình thật sự rồi, là cái cảm giác đã mất đi tất cả.

Sao có thể nhanh như thế chứ?

Không kịp nghĩ nhiều, cô vội vàng chạy về bàn lấy điện thoại.

“Bác Cố, Soái Lãng về rồi... Vâng, cháu vừa gặp anh ấy, anh ấy lấy đồ đi... Cháu có kiến nghị cá nhân với bác, thời gian này bác đừng ấy rầy anh ấy, tâm tình của anh ấy có vấn đề... Vâng, kém lắm, hình như là chuyện nam nữ.... Buổi trưa bác muốn mời cháu à? Vâng được ạ, cháu rất muốn nghe kể truyện về trà mã cổ đạo.”

………… ……………..

Cái ngõ cũ, dây diện chằng chịt như mạng nhện, rác vứt tùy ý, đó đây dăm ba bụi cỏ hoang mọc rậm rạp chả ai buồn xử lý, quảng cáo dán tràn lan, cánh cửa sắt rỉ xét, nhà lầu kiểu cổ, chẳng có thang máy...

Từng bước đi về tiểu khu Quang Minh, sống ở cái nơi nhếch nhác này lâu, nhuệ khí, khí cốt và cả kiêu ngạo của nam nhân đều bị mài mòn tới không còn gì, còn người trở nên dễ dàng thỏa hiệp và chấp nhận, không còn thích mạo hiếm, kiếm kích thích nữa, chỉ muốn cuộc sống đều đặn trôi qua cho tới khi kết thúc.

Đột nhiên trải qua một đêm khích thích, ướt át, tràn ngập nguy hiểm, mỹ cảm, bất trắc... Giờ Soái Lãng nhớ lại mới nhận ra mình dù là phải trả giá bằng cuộc sống nhàm chán đều đặn này thì cũng có sao đâu.

Có lẽ, mình sống quá an toàn rồi, tới lúc phải thay đổi rồi.

Mặc dù trải qua chuyện vừa xong, Soái Lãng càng không muốn bước vào thế giới của lão già kia, nhưng có một số lời vẫn ảnh hưởng tới y, nhớ tới cô bé giả ăn xin, đám hòa thượng ni cô giả, có cái gì đó chưa rõ ràng lắm đang ngầm nhen nhúm trong lòng Soái Lãng.

Uể oải lên lầu, máy móc mở cửa, Soái Lãng lấy làm lạ, sao đông đủ thế?

Ba người kia càng lấy làm lạ, đưa mặt nhìn nhau, nhìn có vẻ chuẩn bị liên hoan, Bình Quả nhổ rau, Điền Viên thái thịt, cả Hàn lão đại tôn thờ quân tử tránh xa nhà bếp cũng đang giã tỏi, đột nhiên thấy Soái Lãng, miệng há hốc như không nhận ra.

Nếu như nói người ta đi bộ vào TTCK, sau đó lái Audi, Mercedes trở về còn có thể hiểu, nhưng Nhị ca của bọn họ rõ ràng ra ngoài với bộ dạng thất nghiệp, trở về với sơ mi mỏng phong cách, quần âu, tay đeo đồng hồ đắt tiền, lúc ra ngoài còn cười cợt, về lại thành soái ca thâm trầm u uất, bảo người ta phải lý giải thế nào?