Q1 - Chương: 233 Mang nỗi nhớ nhà, đường xa trở về. (1)
Soái Lãng trở về, căn phòng đang náo nhiệt như ngưng đọng thời gian mất mấy giây.
“Oa, Nhị ca phát tài rồi sao?” Bình Quả phát biểu đầu tiên.
“Lần này nhất định kiếm được không ít.” Điền Viên hâm mộ.
“Mắt mũi hai đứa kiểu gì thế, nhìn rõ ràng là có vấn đề tình cảm.” Hàn Đồng Cảng tinh tế hơn một chút.
“Các anh em, sao hôm nay lại ở nhà cả thế?.... Ồ, hôm nay là mùng 1 tháng 5 rồi...” Soái Lãng vỗ vỗ đầu nhớ ra, nói muốn ngủ một giấc rồi về phòng.
Ba anh em ở ngoài thì thầm, mặc dù cách ăn mặc giống vừa phát tài, nhưng mà vẻ mặt đúng kiểu thất tình, bàn bạc một hồi, ba người gõ cửa vào phòng, thấy Soái Lãng ngồi dựa vào đầu giường, ánh mắt thấn thần.
Điền Viên hưng phấn nói: “Nhị ca, em nói cho anh một tin tốt này, cửa hàng trưởng Lam của siêu thị Gia Hòa tìm anh đấy... Em thấy tám phần là thích anh rồi, có cơ hội.”
“Trong lòng anh có người khác rồi, không phải cô ấy.” Soái Lãng lắc đầu chẳng có tí gợn sóng nào.
“Nhị ca, Nhị ca...” Tiểu Bình Quả tới gần, thêm một kích thích nữa: “Anh còn nhớ Vương Tuyết Na không, cô bé tiểu loli tìm anh đấy, gọi điện tới cả chỗ em. Em nói là anh về sẽ bảo cô ấy ngay, hay là để em bảo cô ấy, chúng ta cùng liên hoan.”
“Hả?” Soái Lãng ngạc nhiên, trước mắt thoáng qua khuôn mặt thanh thuần, cười nhẹ lắc đầu: “Đừng, chúng ta là cặn bã xã hội, không nên quấy rầy khuê nữ nhà lành làm gì, coi như tích chút âm đức... Mọi người ăn đi, đừng để ý tới anh, anh không đói.”
Điền Viên và Bình Quả nhìn nhau sững sờ, chuyện gì thế này, gái tìm tới cửa mà Nhị ca lại đẩy ra ngoài?
“Hai đứa ra ngoài đi, chuyện này để anh.” Hàn Đồng Cảng đuổi Lão Tam, Lão Tứ ra ngoài, ngồi bên giường tán gẫu: “Tôi nói cho cậu biết chuyện này, nhất định làm cậu phấn chấn.”
“Thế à?” Soái Lãng lười nhác đáp.
“Chứ sao, còn nhớ hoa khôi Lôi Hân Lôi của khoa Trung Văn chúng ta không? Cô ấy chuyên môn đi tìm cậu đấy...” Hàn Đồng Cảng tiết lộ.
Soái Lãng dửng dưng: “Lão đại, tôi hiểu ý tốt của anh, nhưng mà anh cũng đâu cần lấy bạn gái cũ ra an ủi tôi, vợ bạn không thể ghẹo, bao gồm cả bạn gái cũ, anh đã ngủ rồi, kéo tôi vào làm gì? Làm anh em đồng hao cho thêm thân mật à?”
Điền Viên và Bình Quả cười hô hố, Hàn Đồng Cảng mặt đỏ au, tức tối đạp Soái Lãng vài cái, mất nửa ngày trời mới nói được chuyện Cty Duệ Sĩ muốn thử việc. Có điều Soái Lãng vẫn chẳng có hứng, nói cái đám người hôm trước dụ người ta tới, hôm sau đào chân tường công ty người ta, đám săn đầu người làm gì có ai tốt đẹp.
Hàn Đồng Cảng đứng dậy kết luận: “Thất tình thật rồi... Người anh em, tôi không nói nữa, cố gắng vượt qua.”
Điền Viên còn bổ xung: “Nhất định phải vượt qua... Nếu không sao có tinh thần nghênh đón lần thất tình tiếp theo.”
“Cút hết đi, rắc muối vào vết thương người khác à, toàn đồ nhẫn tâm...” Soái Lãng đuổi người.
Ba anh em chẳng để ý, nói cười đi ra ngoài, hôm nay là Mùng 1 tháng 5, mấy khi có cơ hội tụ tập như vậy, kỳ thực tâm tình Nhị ca ra sao không quan trọng, quan trọng là về rồi, anh em đông đủ mới là quan trọng nhất. Còn thất tình hay thất nghiệp gì đó à, dễ trị lắm, ăn một bữa uống một trận, nói không chừng nước mắt nước mũi ròng ròng, sau đó lăn ra ngủ, rồi qua thôi.
Nam nhân ấy mà, toàn vượt qua như vậy đấy.
Rửa rau, vo gạo, bắc bếp, mọi thứ đã chuẩn bị đâu vào đó thì có tiếng bấm chuông, Bình Quả ra mở cửa, không ngờ giật nảy mình... Tiếp đó cửa phòng Soái Lãng bị đấm rầm rầm mở ra, Soái Lãng vừa định chửi thì hai người xuất hiện làm y nuốt tiếng chửi lại.
Cảnh sát, cảnh sát tới rồi...
Ba người anh em đứng phía sau mà run, không phải ai xa lạ, chính là một nam một nữ lần trước đã tới đây, không biết Soái Lãng phạm tội gì mà người ta lại tới nhà như thế.
Đúng vậy chính là Mộc Đường Duy và Phương Hủy Đình, hai người đứng ở cửa như sợ Soái Lãng bỏ trốn, còn dùng ánh mắt như nhìn nghi phạm nhìn Soái Lãng.
Soái Lãng không hiểu làm sao, lẩm bẩm: “Hai người lại tới làm gì, tôi không phạm tội.”
“Thật sự không à?” Mộc Đường Duy cao giọng hỏi.
“Thật.” Soái Lãng cũng cao giọng đáp, khẳng định chắc chắn.
“Thời gian qua đi đâu, đem hành tung của anh báo cáo tỉ mỉ ra.” Phương Hủy Đình mặt rất nghiêm túc.
“Chả ở đâu cả, ra ngoài chơi vài ngày.” Soái Lãng đáp cho có.
“Thời gian, địa điểm, CMT, tới đâu chơi? Đừng tưởng có thể đối phó qua loa. Chúng tôi sẽ xác minh.”
Một người lạnh lùng nghiêm nghị, một thì hùng hổ dồn ép, hôm nay hai người đều mặc cảnh phục tiêu chuẩn, cứ như đi thẩm vấn phạm nhân, làm Soái Lãng bề ngoài tỏ ra thản nhiên, trong lòng thì tim đập lộn tùng bậy, mắt đảo tròn quan sát hai vị khách không mời mà tới.
Tiểu Mộc có vẻ đã khôi phục bảy tám phần thương tích lần trước, còn Phương Hủy Đình mặc cảnh phục vừa mạnh mẽ vừa quyến rũ, cho mặt hai người rất nghiêm, nhưng mà Soái Lãng vẫn vô tình bắt được vẻ đùa cợt thoáng qua trong mắt họ, thầm thở phào mắng: “Tôi nói không rõ, hai người cũng chẳng tra ra... Nếu tôi nói cùng Nữ Tiêu say mộng uyên ương, rơi vào lưới tình, hai người có tin không?”
“Xì, đừng dát vàng lên mặt nữa, sợ chúng tôi không coi anh là nghi phạm hay sao?” Tiểu Mộc khinh bỉ.
“Bằng vào anh ấy à, Nữ Tiêu có thích Tiểu Mộc cũng chẳng thích anh.” Phương Hủy Đình trêu.
“Đúng thế!” Tiểu Mộc theo thói quen phụ họa, nhưng tức thì nhận ra không ổn, nói thế chẳng phải mình còn ở dưới cơ của Soái Lãng à?
Vừa trêu đùa một cái, biết ngay không phải tra án rồi, ba anh em thở phào, vẫn là lão đại biết cư xử nhất, mời hai vị cảnh sát ngồi xuống, sai hai thằng kia đi rót nước, không ngờ Điền Viên thích hóng chuyện hơn, hỏi nhỏ: “Nhị ca, Nữ Tiêu là ai?”
“Là nữ quỷ còn xinh đẹp hơn cả hoa khôi cảnh sát, mày tin không?” Soái Lãng lại nói thật.
Nhưng mà lời nói thật còn khó tin hơn cả nói dối, Điền Viên xì một tiếng giơ ngón giữa, không thèm để ý, nữ quỷ thì chưa thấy, chứ cô cảnh sát này thì xinh đẹp lắm.