← Quay lại trang sách

Q1 - Chương: 234 Mang nỗi nhớ nhà, đường xa trở về. (2

Trà nước được đưa lên, Tiểu Mộc hứng thú tán gẫu với Hàn Đồng Cảng, Phương Hủy Đình thấy một đám nam nhân trưởng thành đeo tạp dề vào bếp cơm nước có vẻ lấy làm lạ, cùng Điền Viên và Bình Quả trò chuyện. Hai thằng này rõ ràng có bản chất thấy sắc quên bạn, kệ Soái Lãng trợn mắt, một trái một phải khoe tài nghệ nấu nướng cho hoa khôi cảnh sát xem.

“Làm gì thì làm, đừng làm phiền tôi đấy,” Chỉ có Soái Lãng là lạc lỏng, nói một câu, rồi đóng cửa lại định đi ngủ.

“Khoan đã...” Tiểu Mộc nhanh tay chạy tới kéo Soái Lãng ra phòng khách, cưỡng chế ấn y ngồi xuống: “Hôm nay tôi và chị Phương chuyên môn tới tìm anh đấy.”

Phương Hủy Đình tiếp lời: “Hôm nay là Mùng 1 tháng 5, được tổ chức quan tâm, đây là chuyện nửa công nửa tư, đưa anh về khu tập thể đường sắt.”

Ba anh em mắt tròn mắt dẹt nhìn Soái Lãng, mới thời gian trước còn tấn công cảnh sát, sao đã thành người của tổ chức rồi, lại còn được cảnh sát tới tận nhà thăm hỏi nữa chứ.

Nhìn ra thắc mắc của đám Hàn Đồng Cảng, Tiểu Mộc nói: “Phóng viên Hàn, Soái Lãng đã hơn hai năm không về nhà, anh thấy kỳ nghỉ thế này có nên về nhà xem sao không?”

“Nên nên... Tôi không phải là phóng viên, mới chỉ thực tập thôi.” Hàn Đồng Cảng khiêm tốn nói

Không cho Soái Lãng kịp phản bác, Phương Hủy Đình đã quay mặt đi, hỏi Điền Viên béo tròn: “Điền Viên phải không, không cần biết cậu có thành kiến với cảnh sát hay không, nhưng mà cậu chắc là không thành kiến với người cha chứ? Ông ấy quanh năm bôn ba trên tuyến đường sắt, không chăm sóc được cho gia đình, cũng không chiếu cố được cho con trai, con trai vì thế sinh ra hiểu lầm, khiến ông già sống quá nửa đời người lo lắng... Các cậu nói xem, có nên về nhà thăm hỏi không?”

“Nên, tất nhiên là nên, Nhị ca, chị cảnh sát nói đúng đấy.” Điền Viên lâm trận trở cờ, xinh đẹp thế này nói gì cũng đúng.

“Tiểu soái ca thì sao?” Phương Hủy Đình nháy mắt với Bình Quả.

Bình Quả cũng kiên quyết ủng hộ: “Đúng rồi đấy Nhị ca, về thăm nhà đi, đến cả Tết anh cũng một mình ở đây, vậy là không nên.

Dù Soái Lãng có mồm mép tới mấy cũng chẳng thể phát huy, ai mà ngờ mục đích của hai người này lại như thế, càng xui xẻo hơn, mình vừa mới về nhà lại bị tóm ngay, sao trùng hợp thế.

Tiểu Mộc lại thêm một câu: “Soái Lãng, trong ấn tượng của tôi, anh là một hảo hán, cầm được buông được, đừng lề mề nữa, xe tới rồi.”

Phương Hủy Đình nói: “Soái Lãng, hai cha con anh đều ương bướng cả, hôm nay chúng tôi tới làm thang cho hai cha con anh, về nhà một chuyến không phải tốt sao?”

“Về đi Soái Lãng, tôi biết cậu nhớ nhà mà.” Hàn Đồng Cảng khuyên nhủ, rất chân thành, tuy Soái Lãng không bao giờ nhắc tới chuyện gia đình, nhưng hắn vẫn biết ít nhiều.

Đây không chỉ là tâm kết của Soái Lãng, mà còn là của toàn bộ anh em trong nhà, nếu bình thường chẳng ai dám khuyên cái tính con lừa của Soái Lãng, lần này có hai vị cảnh sát đi đầu, bọn họ trực tiếp đứng cùng một phía.

Tâm ý này làm ấm lòng người, Soái Lãng khó xử, không phản bác.

Bình Quả sợ Soái Lãng không muốn về, nói: “Nhị ca, đừng nhịn nữa, muốn về thì về đi, dù có thế nào cũng là cha ruột anh... Hay là bọn em về hộ anh.

“Đó là cha ruột anh, mọi người về làm gì? Nhìn kia, trừng mắt nhìn tôi nữa chứ, ai nói là tôi không muốn về, đang chuẩn bị về đây này, vừa vặn đi nhờ xe, đợi chút, tôi đi cạo râu.”

Soái Lãng vừa đổi giọng Hàn Đồng Cảng vui mừng vỗ vai y, gọi hai đứa kia đi chuẩn bị nước và lấy dao cạo, hai vị cảnh sát nhìn nhau cười, mục đích chuyến đi này rốt cuộc cũng đạt được.

Tất nhiên là có mục đích, trên đời này không có yêu hận vô cớ, cũng chẳng ai hơi đâu lại vô duyên cô cớ quan tâm tới người khác.

Tắm rửa một phen, cạo đi râu ria lởm chởm, Soái Lãng không đổi cách ăn mặc nổi bật hình tượng kia trở lại là anh chàng thất nghiệp hết sức bình thường, theo Tiểu Mộc và Phương Hủy Đình xuống lầu, thấy một cái xe cảnh sát đỗ ở đó. Chẳng cần động não cũng biết là đối phương có ý đồ, có điều Soái Lãng không hỏi, dù sao Phương Hủy Đình nói đúng, đây là cớ xuống thang, về nhà xem thế nào cũng tốt.

Vừa lên xe đóng cửa lại, Phương Hủy Đình cũng quay đầu nhìn Soái Lãng, cảm giác của nữ nhân luôn khá nhạy bén, cứ thấy ẩn sau thần sắc u buồn của Soái Lãng là bí mật gì đó, có điều chuyện riêng tư cá nhân của người ta không tiện hỏi.

Còn Tiểu Mộc rất đơn giản, hay nói là vô tâm cũng được, cho là Soái Lãng bị bọn họ ép nên mặt mới miễn cưỡng như thế: “Này, Soái Lãng, anh vẫn còn xấu hổ cơ à, tôi và chị Phương phải hi sinh ngày nghỉ để làm trung gian hòa giải cho nhà anh đấy, cha anh nói rồi, mời chúng tôi ăn cơm, ha ha ha, anh chỉ là thành phần đi theo ăn chực mà thôi.”

“E là không chỉ ăn cơm, hai người có chuyện muốn thỉnh giáo cha tôi chứ gì, có mục đích đừng đem ân tình ra bán hai lần.” Soái Lãng lười nhác vạch mặt.

Tiểu Mộc vẫn cười: “Chị Phương xem, anh ta được lợi lại còn lên mặt.”

Phương Hủy Đình cười nhẹ không nói, vốn là chuyện xã giao rất đơn giản, nhưng trong lòng cô cứ như có khúc mắc nào đó, cảm giác không tự nhiên gì cả, có lẽ như tâm lý học nói, giữa hai người khác giới nếu có tiếp xúc thân thể thân mật sẽ dẫn tới biến hóa vi diệu về cảm giác. Phương Hủy Đình cảm giác được sự biến hóa này, hôm nay chỉ mang ý đồ thử xem, ai ngờ lại tìm được Soái Lãng thật, vui mừng qua đi cô nhận ra Soái Lãng không có niềm vui trùng phùng, ngược lại so với trước kia lãnh đạm hơn vài phần, xa lạ hơn vài phần.

Có chút bực bội, đường đường là một mỹ nữ lại bị người ta lạnh nhạt như thế, Soái Lãng lên xe hồi lâu mà vẫn không lên tiếng, Phương Hủy Đình rốt cuộc không nhịn được, nói thẳng thừng: “Anh có thể không nhận ý tốt này, coi như chúng tôi lắm chuyện, tới tìm cha anh là vì có vụ án cần ông ấy giúp, phó cục Lô và chính ủy Đồng an bài. Sớm biết anh thế này, chúng tôi chẳng thèm quản... Này Soái Lãng, không phải là anh có thành kiến với cảnh sát chứ?”

“Tôi không có thành kiến gì cả, cám ơn.” Soái Lãng nghe thế cũng nhận ra thái độ của mình có vấn đề, không nên lãnh đạm với người có ý tốt như thế, cám ơn xong thuận miệng hỏi: “Vụ án gì thế?”