← Quay lại trang sách

Q1 - Chương: 235 Mang nỗi nhớ nhà, đường xa trở về. (3)

“Chuyện này không thể nói cho anh biết, bí mật cảnh vụ.” Mộc Đường Duy làm ra vẻ nguyên tắc.

Soái Lãng nói ngay: “Không nói tôi cũng biết, lại có vụ án lừa đảo nào chứ gì?”

“Nói thừa, hiện giờ chúng tôi đang tham gia hoạt động chống lừa đảo chiếm đoạt tài sản, không phải vì án lừa đảo thì là gì được, đừng làm như mình cao minh.” Tiểu Mộc đốp lại ngay.

Soái Lãng thoáng trầm tư, nói: “Nếu thế tìm ông ấy cũng vô dụng, chẳng bằng tìm tôi.”

“Cái gì?” Tiểu Mộc và Phương Hủy Đình cùng kinh ngạc quay đầu lại nhìn Soái Lãng, làm xe cũng lảo đảo.

Phương Hủy Đình rất không vui mắng Tiểu Mộc không chuyên tâm lái xe, sau đó lờ Soái Lãng đi, trong ấn tượng của cô Soái Lãng rất mạnh miệng, mà đa phần còn là nói linh tinh nữa.

Soái Lãng không gây được chú ý tiếp tục nói: “Tôi không nói chơi, hai người tám phần đi một chuyến không công, vì chuyên môn của cha tôi là vụ án lừa đảo trên tàu hỏa. Ví dụ như gài bẫy chơi bài ăn tiền, đồ uống chứa chất gây mê, lừa bán phụ nữ nhi đồng, còn mấy thứ vụ án kiểu lừa đảo trúng thưởng, làm giả lừa đảo thì ông ấy chưa tiếp xúc, hoặc như lừa đảo tín dụng, lừa đảo từ xa qua mạng internet, hay lừa đảo qua điện thoại gì đó thì ông ấy càng chịu... Ông ấy là người của thời đại trước, lạc hậu rồi.”

Phương Hủy Đình nghe thấy "lừa đảo qua điện thoại" thì ngạc nhiên, sau đó chuyển sang do dự.

Ồ, Soái Lãng quan sát sắc mặt hai người bọn họ qua gương chiếu hậu, y cố tình liệt kê một loạt vụ án ra thử phản ứng, xem ra biết họ hứng thú với loại vụ án nào rồi.

Là lừa đảo qua điện thoại, nếu khiến tổ chuyên án bọn họ chú ý vậy thì phải đủ lớn, liệu có khả năng nào là liên quan tới vụ án tối hôm đó làm Lương Can tới trễ không? Nếu là đám người này, Soái Lãng không ngại đào một cái hố, hố càng lớn càng tốt, tốt nhất là chôn toàn bộ đám đó. Đáng tiếc mới chỉ là một suy đoán thôi, lừa đảo qua điện thoại đâu phải chỉ mình Lương Can

Trên xe không ai nói gì nữa, Phương Hủy Đình và Tiểu Mộc tựa hồ không muốn nói tới vụ án với Soái Lãng, cảnh sát xưa nay không dễ dàng nhờ tới người khác, dù trong cùng một hệ thống, các đơn vị không không muốn nhờ tới nhau nữa là người ngoài, thế nên phó cục Lô mới phải nghĩ ra cách không chính thức như thế.

Soái Lãng bây giờ một chút tin tức khả năng liên quan tới Tang Nhã cũng không chịu bỏ qua, vì thế đột nhiên lại thành phía chủ động: “Tôi nói này, hai người làm cảnh sát kiểu gì thế, một vụ án lừa đảo cũng không xử lý nổi, còn phải vòng vèo đi nhớ người khác. Hai người chẳng lẽ cũng giống tôi, lúc ở trường không chịu học hành tử tế cho nên giờ ra ngoài công tác, thấy kiến thức thiếu hụt nghiêm trọng mới phải...”

Quả nhiên nói ba lăng nhăng khích bac có tác dụng, Phương Hủy Đình tức xì khỏi, Tiểu Mọc cắn trả: “Đừng có mà đem chúng tôi quy vào loại học sinh như anh, tôi biết anh ở trường học hành chẳng ra gì rồi.”

“Làm như hai người học giỏi lắm, vậy để tôi hỏi hai người một vụ án, xem có đoán ra không nhé? Dám tiếp chiêu không?”

“Ha ha ha, dân nghiệp dư mà đòi kiểm tra dân chuyên nghiệp à, thách anh đấy.”

“Được, vụ án thứ nhất, gái ăn sương A nói với nghi phạm B, anh đưa tôi 2000, tôi ngủ với anh một đêm, có điều A lấy được tiền rồi chuồn, anh nói xem vụ án này có thành lập không?” Soái Lãng hỏi.

Phương Hủy Đình khoanh tay trước ngực, chẳng biết đang suy nghĩ hay là không thèm quan tâm, Tiểu Mộc cân nhắc một chút, nói không tự tin cho lắm: “Chắc được tình là lừa đảo nhỉ?”

“Đã bảo là anh học hành không ra sao rồi, sao gọi là lừa đảo được?” Soái Lãng không bỏ qua cơ hội chỉ trích: “Hành vi phi pháp không được luật pháp bảo hộ, đương nhiên không thể coi là tội lừa đảo được rồi, không tính, anh nghe cho rõ, sau này có bị lừa cũng không có chỗ mà kêu đâu.”

Két! Tiểu Mộc phanh xe lại bên đường, trong đầu lướt qua một loạt điều luật tương quan lấy làm chỗ dựa cho phán đoán của mình, càng nghĩ càng hoang mang, hỏi Phương Hủy Đình: “Chị Phương, anh ấy nói có đúng không?”

Phương Hủy Đình gật đầu.

“Thì ra anh cũng có nghiên cứu à?” Tiểu Mộc lấp liếm chưa ngượng.

Soái Lãng được thể lên mặt: “Tôi cần gì phải nghiên cứu, kiến thức thông thường thôi, tại anh không ra gì. Vụ án này lật ngược lại, A để nghị B phục vụ tình dục, hứa xong việc sẽ trả tiền, có điều phục vụ xong A lại không trả tiền B, có tính là lừa gạt không?”

“À, vụ này...” Tiểu Mộc gãi đầu, lần này không dám nói bừa như lần trước nữa, nghiêm túc hơn, khẳng định: “Không phải lừa gạt.”

“Nguyên nhân vì sao chứ, phải có lý do, anh không thể nói vô trách nhiệm như thế, phán đoán mà không có chỗ dựa lý luận là vứt đi.” Ai dè Soái Lãng tiếp tục đưa ra vấn đề hiểm hóc.

Tiểu Mộc học về kiểm định dấu vết, chuyện này không phải sở trường của hắn, nhưng không thể há mồm ra nói câu này, vì người hỏi còn chẳng phải là cảnh sát. Thế nên hắn nhìn sang Phương Hủy Đình cầu cứu, Phương Hủy Đình không muốn dính vào chủ đề này, cho nên không chi viện, hắn đành chơi cùn: “Này Soái Lãng, chuyện nhỏ xíu mà cũng phải lý luận hỗ trợ à, đáp đúng rồi là thôi chứ.”

“Tôi học tập đúng là kém, nhưng anh lại quá tệ.” Soái Lãng giáo dục Mộc Đường Duy: “B cung cấp phục vụ cho A, vì loại phục vụ này không sản sinh giá trị tài sản, cũng không sáng tạo tài phú cho xã hội, càng không phù hợp với hành vi lừa đảo chiếm đoạt tài sản, nên không tính là lừa đảo... Yếu tố kiên quyết xác lập tội lừa đảo là gì biết không? Chủ thể lừa đảo và khách thể lừa đảo có biết không? Chuyển hóa tội danh lừa đảo có biết không?.... Đực mặt ra thế kia biết ngay đi học chỉ có tán gái, bỏ tiết, thường xuyên phải học bù thi lại, đúng không?”

Bao nhiêu vinh quang quá khứ của mình Soái Lãng đem chụp hết lên đầu Tiểu Mộc. Phương Hủy Đình từng nghiên cứu hồ sơ Soái Lãng, biết y học hành nát tới không thể nát hơn, vậy mà đi giáo dục người khác, nhịn cười đau cả bụng.

Tiểu Mộc bị bẽ mặt trước mặt Phương Hủy Đình, máu nóng bốc lên đầu, cãi: “Anh nói ai thế hả? Anh giỏi thế sao không đi làm cảnh sát đi, còn thiếu chút nữa thành nghi phạm.”

“Tôi thành nghi phạm là do oan, anh học hành không ra gì là thật, tôi không làm cảnh sát là do thể chế cảnh sát có vấn đề.”

“Thể chế của chúng tôi có vấn đề gì, anh có vấn đề thì có ấy.”

Soái Lãng thản nhiên như không, đánh tráo khái niệm: “Tôi chẳng có vấn đề gì cả, tôi còn định ngủ nướng kìa, hai người mới có vấn đề, nếu không có vấn đề sao phải đi tìm cha tôi?... Chẳng qua là mấy vụ lừa đảo chứ gì, để anh đây tư vấn cho cậu, cần gì phải bỏ gần đi tìm xa.”

“Anh nghĩ mình giỏi lắm à, vụ án này ra tay ở mấy thành phố liền, giá trị lên tới mấy trăm vạn, anh mà tìm ra được manh mối tôi phục..” Tiểu Mộc nổi cáu thách thức.

Phương Hủy Đỉnh cắt lời: “Tiểu Mộc, nói gì đấy... Đừng cãi nhau nữa, mấy giờ rồi, có việc phải làm đấy, cậu lái xe đi.”

“Nhưng mà tôi ngứa mắt với anh ta lắm, chị xem, anh ta nhơn nhơn đắc ý chưa, anh ta tưởng đơn giản như mấy trò vặt vãnh của anh ta chắc?” Tiểu Mộc trút giận nổ máy lên đường.

Phương Hủy Đình nhìn Soái Lãng vênh váo cũng ngứa mắt, song không nói gì.

Soái Lãng xì một tiếng: “Đúng là không biết lòng người tốt, chẳng qua tôi thấy anh kém cỏi mới định giúp một tay thôi, mấy thằng lừa đảo vớ vẩn mà cũng làm cậu cuống lên thế này rồi.”

Lừa được Tiểu Mộc tiết lộ ít thông tin vụ án, Soái Lãng càng nghe càng thấy giống, nếu đúng là vụ án ngày hôm đó nghe được phần nào, thì khả năng cao chính là tên Lương Can đang truy đuổi Tang Nhã, Soái Lãng rất muốn xen vào.

“Bỏ đi, anh đừng xen vào làm gì.” Phương Hủy Đình lên tiếng, tỏ thái độ đứng về phía Tiểu Mộc, rõ ràng: “ Bằng vào kiến thức nam A nữ B của anh, chúng tôi không hứng thú... Mà Soái Lãng, anh hiểu mấy chuyện này quá nhỉ, sao thể trải qua rồi à? Từng bị đồn công an bắt về xử phạt rồi à?”

Đánh trúng chỗ yếu hại, Tiểu Mộc ngoạc miệng cười, tiếp đó Phương Hủy Đình mím môi cười, Soái Lãng ngồi phía sau hừ một tiếng, chuyện này y chưa từ bỏ đơn giản như vậy.