Q1 - Chương: 236 Nhớ nhung mong ngóng, gặp nhau sao muộn. (1)
Tới khu Thiết Tây Trung Châu còn phải đi thêm hơn một tiếng, khi đến nơi thì khung cảnh khác biệt.
Nhà đột nhiên thấp đi, sau đó là quần thể tháp cao vút, đó là trạm biến áp, thi thoảng có tiếng tàu hỏa hú còi dài, bên đường thi thoảng có thể thấy đống máy móc thiết bị chất cao, trải qua tháng năm biến thành sắt vụn.
Ở cái chỗ đường cũ nhà cổ này, thi thoảng còn thấy di tích của khu công nghiệp cũ, đó là căn nhà năm bảy tầng bằng xi măng vuông vức ám xịt thô kệch, kỳ thực rất vững trải, hạ tầng thiếu thốn, chất lượng rất tốt, có khi mấy chung cư hiện đại sập hết rồi nó vẫn đứng đó
Đây là nơi mà Mộc Đường Duy và Phương Hủy Đình chưa từng tới, theo chỉ dẫn của Soái Lãng mà đi, cảm giác rất mới mẻ. Còn Soái Lãng thì càng gần nhà càng hồi hộp: “Chỗ kia... Rẽ phải... Sao lại tới nhà hàng Xuyên Phủ.”
“Cha anh muốn mở tiệc tẩy trần cho anh mà, này, đừng có hai mắt rưng rưng lệ đấy nhé, tôi không chuẩn bị khăn giấy đâu.” Tiểu Mộc trêu Soái Lãng một câu.
Phương Hủy Đình nhìn quanh, tinh mắt chỉ: “Kia kìa, Tiểu Mộc, chú Soái đứng kia kìa.”
Tới rồi, rốt cuộc cũng tới rồi, nhìn thấy một nhà ba người hạnh phúc, hai người lớn dắt tay cô bé mặc váy hồng, vừa tới gần một cái Tiểu Mộc thắc mắc: “Cô gái kia là ai thế? Xinh đẹp thật đấy, chị anh hả Soái Lãng, chậc chậc, con gái chị anh đã lớn thế kia rồi... Mà sao không thấy mẹ anh tới?”
Phương Hủy Đình hết hồn, qua lời chính ủy Đồng, cô phần nào biết tâm kết của Soái Lãng ở đâu, muốn bịt mồm Tiểu Mộc cũng không kịp nữa rồi, đánh giả ngốc nhìn mây nhìn trời.
Soái Lãng mặt tối sầm cũng không nói gì cả.
Tiểu Mộc không hiểu ra sao, thấy không ai hưởng ứng mình, tiếp tục lải nhải: “Hai người làm sao thế, tôi có nói sai gì đâu? Soái Lãng, chị anh thật xinh đẹp.
“Tí chị mày.” Soái Lãng chửi tục một câu, mở cửa xe xuống luôn.
Tiểu Mộc đột nhiên bị chửi thì nổi khùng, đang định phát tác, Phương Hủy Đình kéo lại ghé tai thì thầm vài câu, Tiểu Mộc tái mặt quay đầu nhìn thiếu phụ chừng ba mươi kia, trông chỉ hơn Soái Lãng vài tuổi, ai mà nghĩ đó là mẹ kế của y được chứ, mồm há rộng tới muốn trật khớp hàm: “ Chị Phương, sao chị không nói sớm hơn, bảo sao anh ấy không chịu về nhà, cái nhà này ai mà về nổi chứ, mẹ kế trẻ như bạn gái, không phải thiếu tự nhiên chết đi được à?”
“Cậu bớt nói đi là hơn.” Phương Hủy Đình cười khổ dặn.
Soái Thế Tài dẫn cà nhà lên đón, hôm nay ông mặc thường phục thoải mái sáng màu, trông trẻ hơn không ít, đi sau vài bước là thiếu phụ ăn vóc dáng tầm thước, mặc kiểu ở nhà bình dị, nổi bật khí chất hiền thê lương mẫu, dắt cô bé sáu bảy tuổi mặc chiếc váy công chúa màu hồng điệu đà, trông rất ấm áp.
Đến giờ Phương Hủy Đình cũng thông cảm cho Soái Lãng rồi, chỉ biết mẹ kế Soái Lãng trẻ, nhưng trẻ tới quá đáng thế này thì đâu có ngờ, đã thế lại còn xinh đẹp quá mức nữa chứ.
Không trách Tiểu Mộc được, đổi lại là ai cũng nghĩ thế thôi, mẹ thì trẻ như chị gái, em gái thì nhỏ như con gái, đừng nói Soái Lãng, đến cô cũng cảm giác được thế nào là thiếu tự nhiên rồi.
Xuống xe, cười cười nói nói, chào chào hỏi hỏi, gượng gạo qua loa, mọi người đi vào nhà hàng, bữa tiệc gia đình bắt đầu, chưa nói cơm nước như thế nào, cái cảm giác thiếu tự nhiên kia thăng cấp lên thành một cảm giác khác, cực kỳ thiếu tự nhiên
Soái Lãng cứ như mông mọc mụn, liên tục cựa quậy đổi vị trí, tần suất rất cao, mỗi khi nhìn thấy mẹ kế xinh đẹp, hoặc là đứa em cùng cha khác mẹ nhỏ xíu, toàn thân không khác gì dị ứng mẩn ngứa toàn thân.
Phía bên này Soái Lãng trở nên hướng nội, biến thành đứa con ngoan thật thà ít nói, phía bên kia cũng không khá hơn là bao, Soái Thế Tài trừ mặt mày hớn hở, liên tục mời rượu ra thì cũng chẳng biết nói gì khác, à không còn thêm một câu "Ăn đi, các cháu ăn nhiều vào …"
Còn có một chuyện thiếu tự nhiên hơn nữa là cô bé tên Soái Anh kia thích Phương Hủy Đình lắm, Phương Hủy Đình cũng thích nha đầu đen đen nghịch ngợm này, vừa mới ngồi xuống cô bé đã gọi "dì " hết sức thân thiết, cô không cảm thấy vấn đề gì cả, còn trêu chọc cô bé mấy câu.
Không ngờ Tiểu Mộc ở dưới gầm bàn đá chân mấy cái, đánh mắt về phía Soái Lãng mặt tối đen như mực, Phương Hủy Đình mới tỉnh ngộ, cách xưng hô này có vấn đề, nếu mình là dì của Soái Anh, thế chẳng phải cũng là dì của Soái Lãng à? Mà "dì Phương" lại còn từng cùng "cháu Soái Lãng" có một đoạn kích thích trên sân thượng, nói xem thành cái chuyện gì.
Thế là Phương Hủy Đình vội vàng sửa lời Soái Anh, không phải gọi dì, mà là gọi chị, còn anh là anh Mộc, kia là anh Soái...
Có cô bé làm đề tài, thôi thì coi như cũng miễn cưỡng tiếp tục được bữa cơm bất thường, thi thoảng cũng có vài tiếng cười.
Cả Phương Hủy Đình và Mộc Đường Duy hiểu ra sao chính ủy Đồng cứ nhất quyết muốn bọn họ tham gia vào cuộc gặp mặt gia đình này rồi, có người ngoài bọn họ, giảm bớt được phần nào xấu hổ, ít nhất không lo trở mặt tại chỗ, ném đũa bỏ đi, có khi là người cha khổ tâm này cùng chính ủy Đồng thông đồng với nhau rồi
Thi thoảng Phương Hủy Đình quan sát Soái Thế Tài nhuộm tóc đen nhánh như thanh niên trẻ, lại nhìn Soái Lãng thi thoảng phải cười gượng với cô em gái tinh nghịch được cha xúi bẩy gắp thức ăn cho anh trai. Cô chưa bao giờ thấy cái nụ cười nào mà nó thiếu tự nhiên miễn cưỡng như vậy, lại nhìn người mẹ kế Sở Triết Hồng xinh đẹp hiền dịu mời mọi người gắp thức ăn uống rượu, cũng vô cùng gượng gạo.
Ôi, ông trời, sao mà khéo bầy trò thế... Phương Hủy Đình không kìm được tiếng thở dài trong lòng, cái cảnh tượng lúng túng này cô chỉ có thể vờ như không thấy, nếu biết trước thế này cô đã chẳng ép Soái Lãng làm gì, cảm giác có lỗi với y.