Q1 - Chương: 237 Nhớ nhung mong ngóng, gặp nhau sao muộn. (2)
Cứ suy nghĩ linh tinh như vậy tới khi bữa cơm kết thúc, nói thật Phương Hủy Đình không biết mình vừa ăn cái gì. Tiểu Mộc càng không phải nói nữa, vì trước đó liên tục khen "chị Soái Lãng" xinh đẹp, nên cả bữa cơm hắn cúi gằm mặt, đóng vai khuyết tật mù câm điếc.
Đoàn người rời nhà hàng, từ thứ tự đi cũng phản ánh vấn đề, Soái Lãng và Tiểu Mộc vốn chẳng hợp gì nhau lại đi cùng một chỗ tụt lại phía sau, hai vợ chồng Soái Thế Tài đi trước, Phương Hủy Đình dắt tay Soái Anh đi ở giữa, chia làm hai trận doanh rõ ràng, khiến cô không nhịn được cười.
Ăn xong về nhà, nhà cách đó không xa, đi bộ chừng mười phút liền tới khu tập thể kiểu cũ, Tiểu Mộc và Soái Lãng lái xe theo sau đỗ trước khu nhà năm tầng. Soái Lãng vừa xuống xe thì Tiểu Soái Anh nhảy chân sáo xuống nắm tay đòi bế, chẳng biết là ai xúi nó. Soái Lãng nhe răng thè lưỡi làm mặt quỷ, cô bé không sợ còn chỉ mặt y cười khanh khách, ôm chân Soái Lãng muốn leo lên.
Soái Thế Tài gọi: “Soái Lãng, con về nhà chơi đi, cha và hai vị đồng nghiệp này làm chút việc, Triết Hồng, em nói chuyện với con một chút, lát anh về...”
Nói xong không thèm nhìn bộ mặt như người chết của con trai, lên xe nhanh không kém trai mười tám, Phương Hủy Đình mím môi cười chạy nốt, Tiểu Mộc hả hê lắm, còn cố ý bấm còi thật to...
“Soái Lãng, lên nhà đi... Anh Tử, xuống, đừng đòi anh con bế nữa...” Sở Triết Hồng lên tiếng gọi Soái Lãng đứng đó như trời trồng.
Soái Anh rõ ràng chẳng phải đứa ngoan ngoãn, lại đòi Soái Lãng cõng nó, Sở Triết Hồng mất mặt mắng một câu, tiểu nha đầu càng bám dính không đi, còn giả vờ khóc, Soái Lãng đành cúi người xuống: “Nào, leo lên lưng anh.
Vừa nghe thế Soái Anh từ khóc thành cười ngay được, nhảy thẳng lên lưng Soái Lãng, hai tay mũm mĩm nắm chặt tai y, Soái Lãng bị đau kêu lên, làm em gái càng cười lớn. Ba người đi lên lầu, Sở Triết Hồng cứ mắng tiểu nha đầu bị cha nó chiều hư, có điều nhìn Soái Lãng không có vẻ gì là khó chịu thì cũng yên tâm vài phần.
Nhà kiểu cũ, chẳng có thang máy, đi bộ qua cầu thang xi măng lên tầng ba, may thế nào mà không gặp phải hàng xóm, buổi trưa mà chắc là ăn uống no say ngồi trong phòng tránh nắng cả rồi.
Phòng 303, Soái Lãng đặt Soái Anh xuống trước, nhưng lại giống bỏ xuống một gánh nặng.
Về nhà rồi... Về nhà rồi... Căn nhà ba phòng ngủ một phòng khách, đồ gia dụng đã thay không ít, không còn là cái nhà trống trơ trống hoác như trước nữa, thậm chí còn bày mấy chai rượu trông khá là đắt tiền. Nhìn thấy cửa phòng ngủ nhỏ khép hờ, bản năng muốn đi vào, Sở Triết Hồng thấy con gái muốn đuổi theo thì đưa tay ngăn lại, suỵt khẽ một tiếng.
Soái Lãng tựa như người mộng du, khẽ đẩy cửa đi vào.
Chẳng có gì thay đổi gì cả, trên tường dán poster của Michael Jordan, đó là giấc mơ hồi cao trung của Soái Lãng nhưng kết thúc nhanh khi chiều cao của y không tăng thêm nữa. Ga trải giường trải rất phẳng, chăn gấp chỉnh tề, Soái Lãng ngồi xuống vuốt nhẹ cứ như sợ làm nhăn vậy, khép mắt lại cảm thụ một chút, xa lạ quá rồi, chẳng còn cảm giác gì nữa.
Đi ra tới bàn học, chỗ này càng ít cảm giác, tuy không dùng để học, hình như làm việc linh tinh thì nhiều lắm, mép bàn lõm vào hai chỗ, hình như là vịn tay vào chống đẩy, không thì chỉ dẫm lên nó chui qua cửa sổ leo ông nước trốn khỏi nhà, chứ chẳng phát huy chút công hiệu học tập nào....
Đặt ghế ngay ngắn, giá sách nhỏ vẫn còn đó, sách không thay đổi, một nửa là sách thời đại học, còn lại là Kim Dung trọn bộ, Cổ Long trọn bộ, sách mòn cả góc, khi đó thích nhất là cùng đám bạn cùng tiểu khu xem Tiểu Lý Phi Đao và Bạo Vũ Lê Hoa Châm cái nào hơn cái nào kém, Cửu Âm Chân Kinh và Quỳ Hoa Bảo Điển nội công nào kinh khủng hơn.
Ngay cả biệt hiệu của đám bạn như Đại Ngưu, Trình Quải, Tiểu La Sách, Ngao Bại, Lão Hoàng cũng là từ sở thích này mà ra... Thậm chí một thời bọn họ từng cùng nghiêm túc thảo luận xuất gia tập thể, dù sao chỉ cần 5 đồng là đi xe bus tới được Thiếu Lâm Tự vang danh thiên hạ rồi...
Tầng dưới giá sách làm Soái Lãng nhíu mày, một đống sách lạc loài, toàn là của cha y, nào là thao túng tâm lý, nào là độ tâm thuật, tâm lý học căn bản, cạm bẫy, công tâm thuật, đầu cơ và lừa đảo, vụ án lừa đảo cổ kim...
Xem lướt qua một lượt, tăng thêm không ít sách mới, có điều vẫn giống như trước khi kết hôn, cha y thích nghiên cứu thuật lừa đảo...
Dù có muốn phủ nhận cũng không được, hai cha con đúng là có sở thích chung, ví dụ thứ này, mở một cuốn sách ra, quả nhiên vẫn có lá bài được ký tên, đó là trò chơi tráo bài mà cha y dạy khi còn nhỏ. Lớn lên một chút, toán lý chẳng vào được đầu, nhưng mấy loại sách này thì y chỉ xem một lần là thuộc, thậm chí là y thực hiện rồi, thử dùng lý luận chỉ đạo thực tiễn, giải quyết vấn đề thiếu tiền tiên vặt, cái biệt danh "Lừa Đảo" mà đám bạn gọi ý cũng từ đó mà ra.
Tính trẻ con nổi lên, Soái Lãng cầm lấy quân bài, xoay vài vòng liền biến mất.
Tiếng cười như chuông bạc vang lên bên tai, Soái Lãng nhìn thấy Sở Triết Hồng và em gái đứng ở cửa, Tiểu Soái Anh chỉ động tác của y, ngây thơ nói: “Cha em cũng biết đấy.”
“Lại đây.. Anh dạy em...” Soái Lãng ngồi xuống, đợi tiểu nha đầu chạy tới gần, y rút lá bài trong ống tay áo ra, hai tay vỗ vào nhau chát một cái, hỏi: “Ở đâu rồi?”
“Ở đây.” Tiểu Soái Anh kéo tay Soái Lãng, kiểm tra ống tay áo, không có, túi áo không có, thế thì lạ, nó muốn cởi cúc áo Soái Lãng ra xem có giấu trong đó không.
Soái Lãng rút từ trong cổ áo ra, làm tiểu nha đầu la hét đòi làm lại, nó mím môi nhìn chằm chằm từng động tác của Soái Lãng. Soái Lãng lại vỗ tay một cái, quân bài biến mất, nó đoán ở cổ thì quân bài xuất hiện ở ống tay áo, lại lần nữa, đoán ở túi áo thì chui ra từ ống tay áo... Tiểu nha đầu đoán không đúng chẳng giận, càng hăm hở, trèo lên người Soái Lãng làm nũng đòi y dạy...