Q1 - Chương: 238 Nhớ nhung mong ngóng, gặp nhau sao muộn. (3)
Sở Triết Hồng thấy con gái quấy quá mức đi tới bế tiểu nha đầu về phòng ngủ ngủ trưa, hồi lâu sau thấy Soái Lãng còn đứng ngây ra dựa vào cửa. Chỉ còn hai người, cô hít sâu một hơi, lấy hết dũng khí đi tới bước nhẹ chân đi tới: “Đừng để ý, Anh Tử còn nhỏ.... Tới phòng khách đi, ăn miếng dưa hấu.”
“Không sao... Ngồi đây một lúc...” Soái Lãng nói rồi ngồi trở lại bàn học, hai mắt nhìn ra cửa sổ, chẳng biết nghĩ gì.
“Soái Lãng...” Sở Triết Hồng gọi một tiếng.
Soái Lãng quay đầu lại, vẻ mặt rất lãnh đạm, y chẳng biết mấy về người mẹ kế xinh đẹp này, khi lên đại học cha đi bước nữa, y ít về nhà, thậm chí còn chẳng có ấn tượng gì với cô.
Sở Triết Hồng châm chước từ ngữ một lúc, an ủi: “Tôi và cha cậu thương lượng rồi, chuyện Lệ Lệ, chúng tôi đáng lẽ không nên can thiệp vào cuộc sống riêng tư của cậu... Lựa chọn của cậu là chuyện riêng, cậu có quyền tự do...”
“Không cần đâu, chuyện đã qua rồi, tôi có thể không để ý, e là Lệ Lệ không tiếp nhận được.” Soái Lãng cắt ngang lời nói mang chút áy náy đó, Lệ Lệ là cô gái đầu tiên khiến Soái Lãng hạ quyết tâm cai rượu cai thuốc lá, chỉ có điều đồng thời cũng là em họ của mẹ kế y, không phát triển tình cảm là chuyện tốt, nếu tới lúc bàn chuyện cưới hỏi thì cái gia đình vốn lúng túng này càng khó xử.
“Vậy... Cậu không định về nữa à?” Mẹ kế cẩn thận hỏi.
Soái Lãng lắc đầu, nghĩ tới đứa em gái ngây thơ vô tư, nghĩ tới cảnh gia đình ba người đứng trước cửa vui vẻ hạnh phúc, nếu thêm y vào, sự hài hòa đó chắc chắn bị phá vỡ.
Nhà là duy nhất, nhưng cái nhà này tựa hồ đã không còn có chỗ giành cho y nữa rồi.
Lòng có chút thương tâm.
“Kỳ thực lúc mới gả cho cha cậu, làm mẹ kế của đứa con trai đã lên đại học, tôi cũng thấy rất không thoải mái, nếu nói tới lòng riêng thì cũng có, tôi đương nhiên mong cậu mãi mãi đừng về... Dù sao ông ấy là cha cậu, thân tình máu mủ dù đi xa tới mấy cũng chẳng cắt đứt được, cho dù cậu không chấp nhận người mẹ kế này, tôi cũng không mong hai cha con trở mặt.” Sở Triết Hồng nói rất nhỏ nhẹ, tựa như an ủi khuyên nhủ.
“Cha cậu rất quan tâm tới cậu, ông ấy luôn nói mọi sai lầm là do ông ấy mà ra, tuy ông ấy sợ tôi cả nghĩ nên không nói, nhưng tôi biết ông ấy lén lút đi thăm cậu vài lần. Lần trước sau khi đi thăm cậu về, ông ấy cứ trách bản thân không nên nặng lời như thế...”
“Cậu tốt nghiệp gần ba năm rồi, ông ấy nói nhìn thấy cậu đi làm công nhân vận chuyển, thấy cậu và Trình Dương xuống quê bán sách, cùng đám La Thiếu Cương đi đưa đồ uống … Nếu tôi không gả vào nhà cậu, nói không chừng những chuyện này sẽ không xảy ra, cha cậu nói chưa làm tròn trách nhiệm của người cha, nhìn thấy cậu khổ cực, ông ấy rất đau lòng... Trong lòng ông ấy, phân lượng nặng nhất không phải tôi hay Anh Tử, mà là cậu. Cái phòng của cậu, ông ấy vẫn giữ nguyên, đợi ngày cậu về....”
Soái Lãng vẫn không nói gì, nhưng mắt đã đỏ hoe, bao nhiêu oán trách tan biến vào thời khắc này, vì y tin mẹ kế y không nói dối, cũng chẳng có lý do gì để nói dối. Nếu muốn y không quay về, nên chia rẽ cha con họ mới đúng, mà chuyện đó làm càng dễ dàng hơn là hàn gắn bọn họ.
“Về đi... Bất kể cậu thừa nhận hay không, nơi này vẫn là nhà của cậu.... Bất kể trước kia xảy ra chuyện gì, ông ấy vẫn là cha cậu. “ Sở Triết Hồng nói nãy giờ không thấy Soái Lãng phản ứng, có chút thoái chí, hai cha con nhà này tính cách rất giống nhau, cả cứng đầu cũng giống nhau, rõ ràng đều nhớ đối phương, nhưng không ai chịu nói câu nào.
“Dì Sở... Cám ơn dì nói những lời này.” Đột nhiên Soái Lãng lần đầu tiên xưng hô như thế, lần đầu tiên gọi một cách khách khí, hít vào thật sâu rồi thở ra: “ Nếu dì đã biết tính tôi và cha tôi giống nhau, vậy dì hẳn biết tôi sẽ không về... Đổi lại là cha tôi, ông ấy cũng không về. Trong ấn tượng của tôi, cha tôi tính tình thô bạo, nghiện thuốc, nghiện rượu, mỗi lần nổi giận là đánh tôi, trong nhà lúc nào cũng vứt đầy chai rượu và mẩu thuốc, cả ngày không cười lấy một cái, người toàn mùi rượu... Bây giờ cái nhà này mới giống một cái nhà, ông ấy có dì, có Anh Tử, lại trẻ ra nhiều như vậy... Một ngôi nhà hạnh phúc như thế, ai nỡ lòng phá hoại.”
“Soái Lãng, chúng tôi không hề giả vờ như thế, ông ấy thực sự muốn cậu trở về.” Sở Triết Hồng vội biện bạch, cô sợ Soái Lãng hiểu lầm.
“Thực sự không cần đâu... Tôi sẽ thường về thăm nhà, thực sự dì không cần áy náy gì cả, con người rồi thế nào cũng cần có cuộc sống riêng của mình, cha tôi tìm thấy dì, tôi mừng thay ông ấy... Rồi có một ngày tôi sẽ tìm thấy cô gái của mình, mọi người sẽ vui mừng cho tôi.” Soái Lãng cười, không còn quá miễn cưỡng nữa, ánh mắt rất kiên quyết.
Sở Triết Hồng mím môi khẽ gật đầu khép cửa lại ra ngoài, không quấy nhiễu nữa.
Rất lâu sau Soái Thế Tài thẩm thỏm về nhà, vừa vào nhà liền bị vợ kéo vào phòng thì thầm rất lâu, sau đó ông đi ra gõ cửa phòng Soái Lãng.
.............................
“Chị Phương, chúng ta đợi những hai tiếng rồi, còn đợi nữa thì trời tối mất...” Mộc Đường Duy sốt ruột lải nhải, mắt thi thoảng lại nhìn ra đường, người chẳng thấy đâu.
Phương Hủy Đình đang ghi chép vào một cuốn sổ tay đặt trên laptop, bên trong laptop này là tư liệu nội bộ do đại đội cảnh sát đường sắt cung cấp, tin tức hỗn loạn, chẳng đâu ra đâu, đoán chừng cô còn đang chìm đắm trong vụ án, cho nên căn bản không nghe thấy Mộc Đường Duy nói gì.
Chừng hai ba phút sau Mộc Đường Duy phải lớn tiếng hơn: “Chị Phương, trời sắp tối rồi, hai cha con họ gặp nhau, thế nào cũng phải ở lại một đêm, chúng ta đợi ở đây tới bao giờ?”
“Yên tâm, không ở lại qua đêm đâu...” Phương Hủy Đình vẫn không ngẩng đầu lên, nói rất chắc chắn.