Q1 - Chương: 239 Người khó không biết, người biết không khó. (1)
Nơi này là nhà máy nước trên đường 27, cách đó không xa là đường vào khu tập thể đường sắt, muốn đi sẽ phải đi qua nơi này, Tiểu Mộc không hiểu sao cứ có chút nhấp nha nhấp nhổm, tựa hồ chỉ muốn rời khỏi nơi này thật nhanh, ngồi một lúc vẫn không thấy người đâu, lại nghĩ ra cớ mới: “Nhưng chúng ta không cần đợi, cha người ta lái xe đưa đi thì sao?”
“Không đâu, Soái Lãng sẽ không để cha mình đưa đi.” Phương Hủy Đình vẫn giọng chắc nịch.
“Hả, chị chắc chắn thế? Chị hiểu cha con họ vậy à?” Tiểu Mộc nghi hoặc.
“Dựa trên cơ sở tính cách để phán đoán thôi, Soái Lãng sẽ không thể tiếp nhận người mẹ kế trẻ như vậy, mẹ kế có con gái, cùng cha anh ấy tạo thành gia đình trọn vẹn. Với tính cách độc lập của anh ấy, sẽ không về nhà, thậm chí cậu xem bữa cơm trưa nay lúng túng thế nào, nếu ở nhà ra ra vào vào thấy nhau chịu sao được...”
“Chú Soái nhớ con, điều đó là chắc chắn, nhưng chỉ vẻn vẹn là muốn bồi thường ở phương diện nào đó thôi, nếu bảo ông ấy lựa chọn một bên là con trai đã trưởng thành, bên kia là vợ trẻ con thơ, ông ấy sẽ chọn vế sau.”
“Với lại giờ nhìn thấy con trai đã tự lập, ông ấy yên tâm rồi, cho nên bọn họ vẻn vẹn là liên hệ về tình thân, chứ không thể sống với nhau được...” Phương Hủy Đỉnh giảng giải phân tích tâm lý hai bên, thực ra còn điều tế nhị cô không nói, mẹ kế trẻ đẹp như vậy chắc chắn không muốn con trai lớn như vậy ở lại trong nhà, dù sao sẽ rất bất tiện. Lòng người xấu xa, lời ra tiếng vào không đáng thế nào chẳng có, nhưng suy đoán này không cần nói thì hơn.
“Chị nói có lý.” Tiểu Mộc gật gù thừa nhận, có điều vấn đề lại phát sinh: “Chị Phương này, thế chúng ta ngong ngóng đợi làm lái xe cho người ta là vì sao?”
“Chẳng phải chính ủy Đồng căn dặn rồi à, lập nên mối quan hệ tốt đẹp với các đơn vị anh em, cậu không thấy buổi chiều chú Soái nhiệt tình thế nào sao, toàn bộ tự liệu vụ án lừa đảo chú ấy thu thập bao năm, chúng ta muốn gì, chú ấy hết lòng hỗ trợ, cậu nói xem tới đơn vị nào được đãi ngộ như thế, thậm chí ngay trong đơn vị của chúng ta cũng phải nói ngon nói ngọt ấy chứ... Nếu chúng ta không đưa con chú ấy về nhà thì có đãi ngộ này không? Không tin cậu tới đơn vị khác đi, hôm nay Mùng 1 tháng 5, có trực ban tiếp đãi cậu là may rồi...” Phương Hủy Đình lại đưa ra một tràng lý do hợp tình hợp lý.
Tiểu Mộc nghe vậy mới cân bằng lại, chiều nay ở cùng Lão Soái hai tiếng, đúng là lợi ích không nhỏ, riêng cuốn bách khoa toàn thư lừa đảo lưu hành nội bộ cảnh sát đường sắt đủ bọn họ nghiền ngẫm, mở rộng tầm mắt.
Lại đợi thêm một lúc lâu, Tiểu Mộc nhịn mấy lần không than phiền, rốt cuộc cũng thấy Soái Lãng từ ngã rẽ đi ra, rối rít gọi: “Chị Phương, chị Phương...”
Phương Hủy Đình ngẩng đầu, nụ cười đắc ý xuất hiện trên môi: “Phục chưa?”
“Phục!” Tiểu Mộc còn gì để nói nữa, phục sát đất ấy chứ, bấm còi liên hồi thu hút sự chú ý của Soái Lãng, hạ kính xuống gọi: “Có về không, cho đi ké.”
“Sao hai người còn chưa đi?” Soái Lãng ngạc nhiên.
“Nghiên cứu vụ án, quên thời gian.” Tiểu Mộc giữ sĩ diện không nói.
Soái Lãng mở cửa sau đi lên xe, thấy hắn định hỏi gì, uy hiếp: “Cậu mà hỏi chuyện mẹ kế tôi, tôi trở mặt đấy.”
“Ai quan tâm tới mẹ kế anh, anh đừng nói linh tinh...” Tiểu Mộc đỏ mặt, hậm hực không nói gì, quả nhiên là định hỏi chuyện mẹ kế như chị Soái Lãng, nổ máy lên đường.
Phương Hủy Đình tay vẫn cầm cuốn sổ nghiên cứu, nhưng đã nhận ra Soái Lãng thay đổi nhiều so với lúc sáng rồi, nhẹ nhõm hơn nhiều.
Quả nhiên Soái Lãng khách khí nói: “Chị Phương, Tiểu Mộc, cám ơn hai người.”
“Khỏi cám ơn, không chửi chúng tôi là được rồi.” Tiểu Mộc tiếp lời.
“Sao có chuyện đó, tôi với hai người, với các đồng chí cảnh sát, luôn rất cảm kích.” Soái Lãng khoa trương nói, thái độ thay đổi hẳn so với lúc đi, làm ra vẻ là người biết nhận ơn báo đáp: “Vì biểu đạt sự cảm kích của mình, tôi nói với hai người một vụ án trọng đại nhé.”
Vụ án? Phương Hủy Đình nghiêng đầu lườm Soái Lãng một cái, cho tới tận bây giờ cô vẫn hoài nghi Soái Lãng tố cáo tụ điểm đa cấp là có ý đồ khác.
Tiểu Mộc cũng rất nghi ngờ: “Này ông anh, đừng có lấy mấy vụ án A lừa B phục vụ đặc thù gì đó nhé, chuyện đó không do chúng tôi quản đâu.”
“Hai người sao lại không tin quần chúng như thế? Đôi mắt quần chúng rất sáng, cảnh sát tới từ quần chúng, hết thảy phải dựa vào quần chúng, tình cảnh dân như cá với nước đều không hiểu à, thế thì làm sao làm cảnh sát tốt được? Hôm nay tôi về nhà, gặp lại cha tôi tâm tình tốt nên mới nói, bình thường có hỏi tôi chẳng thèm nói đâu...” Soái Lãng giáo dục ngược lại.
“Tôi không muốn nghe.” Tiểu Mộc chẳng nể mặt.
“Tôi biết làm cảnh sát tốt thế nào, cám ơn.” Phương Hủy Đình gõ vài chữ trên laptop, tỏ vẻ làm việc, không muốn làm phiền.
“Không muốn nghe thì thôi, chẳng qua chỉ là cái vụ án lừa đảo qua điện thoại thôi ấy mà, người bị lừa lại chẳng phải ở Trung Châu, đúng là không cần ôm rơm dặm bụng nhỉ?” Soái Lãng nói bâng quơ, nhận ra hai kia đồng loạt liếc nhìn gương chiếu hậu vờ không biết, tự nói một mình: “Nghe nói có một đội xe đua đi xe điện chuyên đi lấy tiền, lại nghe giang hồ nói, kẻ lừa đảo chia tiền ra mấy chục tài khoản khác nhau, án không ở Trung Châu, nhưng tiền rút ra ở Trung Châu... Lại nghe nói tên cầm đầu tên là gì gì Can hay Căn... Họ Lương gì đó... Dựa vào nghề này phất lên trong nửa năm qua, kiếm được hơn nghìn vạn... Muốn giúp cảnh sát phá án, nhưng cảnh sát không quan tâm tới nhân dân, thôi, việc ai người nấy sống...”
Kéttttt!! Xe phanh rất gấp, Soái Lãng không gài dây bảo hiểm, thiếu chút nữa húc đầu vào ghế trước, Mộc Đường Duy và Phương Hủy Đình chấn kinh tới há hốc mồm, hai người vừa quay đầu một cái, mỗi người tóm lấy một tay Soái Lãng như giữ nghi phạm, giục: “Còn gì nữa, mau mau nói tiếp...”
Đúng là đi mòn gót sắt không được gì, tìm thấy chẳng hề phí công.