← Quay lại trang sách

Q1 - Chương: 240 Người khó không biết, người biết không khó. (2)

“Tôi nói hết rồi đấy.” Soái Lãng trở giọng cái một, mặt vô tội trừng mắt với hai vị cảnh sát một hưng phấn một khẩn trương: “Này này, Tiểu Mộc, cậu mau buông tay tôi ra, mỹ nữ bắt tôi, tôi còn tha thứ được, còn cậu giữ chặt tay tôi không buông là có ý gì?”

Nhận ra mình thất thố, Tiểu Mộc buông tay nhìn sang Phương Hủy Đình, cô cũng buông tay ra, cả hai đều hiểu suy nghĩ lúc này của nhau, án không ở Trung Châu, nhưng tiền rút ở Trung Châu, tiền bị chia vào mười mấy thẻ ngân hàng, thêm vào nghi phạm đi xe điện lấy tiền... Những chi tiết này ngay cả Soái Thế Tài cũng không biết, Soái Lãng chắc chắn không biết từ chỗ cha mình...

Đặc biệt nghi phạm đi xe điện lấy tiền thì chỉ có thành viên hạch tâm tổ công tác mới biết, vậy thì chắc chắn một nhân chứng trọng đại rồi.

Hai người lại đồng loạt quay đầu nhìn Soái Lãng hết sức nghiêm túc, Soái Lãng cũng có chút khẩn trương, vội biện bạch: “Tôi nói hết rồi đấy, tôi cũng chỉ biết bấy nhiêu đó thôi, đừng nhìn người ta như thế, rợn người lắm.”

“Anh mà không nói rõ ràng, có tin tôi coi anh là nghi phạm bắt về không?” Tiểu Mộc uy hiếp.

Phương Hủy Đình thì khéo léo hơn, nghiêm chỉnh nói: “Soái Lãng, chuyện này quan hệ trọng đại, ngàn vạn lần đừng che giấu, làm sao anh biết?”

“Đoán thôi.” Soái Lãng tỉnh bơ.

“Đoán?” Phương Hủy Đình cao giọng, cô bắt đầu cũng muốn bắt tên này về nhốt vào hầm tối tra khảo rồi.

“Đúng vậy đấy, lừa đảo qua điện thoại khác vùng là cái trò thông thường để tránh bị điều tra, có gì lạ đâu, lúc nãy tôi liệt kê một loạt thủ đoạn lừa đảo, nghe tới đoạn này thì hai người có phản ứng, nên tôi biết.”

“Vậy xe điện thì sao?”

“Làm cái nghề này đi xe hơi lấy tiền chẳng phải quá tốn kém à, với lại dễ gây chú ý, đi bộ thì lại quá lâu, đi taxi thì miễn đi, đi xe bus có thể để lại nhân chứng. Bọn chúng thế nào cũng phải có công cụ giao thông thuận lợi, rẻ tiền, cá nhân, ít gây chú ý, đó là cái gì? Đương nhiên là xe điện, bây giờ nào là bưu tá, giao hàng, có ai không dùng xe điện, khắp nơi là xe điện, còn không phải tiện nhất à?”

Điều này có lý, Tiểu Mộc thất vọng gật đầu, xe điện là một sản nghiệp lớn của tỉnh, sau khi cấm xe mô tô thì khắp nơi là xe đạp điện. Đây chính là một trong những cái khó của vụ án này, đối phương đầu chùm tất lụa đen, lại đi xe đạp điện, là thứ có thể thấy khắp nơi, không có lấy chút diện mạo đặc trưng nào, tra theo xe đạp điện khác gì mò kim đáy biển.

Phương Hủy Đình vẫn nhìn Soái Lãng chằm chằm: “Đừng bẻm mép, anh nhắc tới đối phương họ Lương gì đó, cái này mà cũng đoán được à?”

“Tôi cũng không biết, nghe người ta đồn có người như vậy thôi, hình như là có người trước kia sửa chữa vô tuyến điện có cái tên như thế, gần đây phát tài... Tóm lại cô tra là biết, nghi tôi làm gì? Được, dù sao tôi chẳng có nơi để đi, nếu hai người rảnh cứ mang tôi về thẩm vấn... Tôi chân thành coi hai người là người mình, hai người thì hay quá, coi tôi là nghi phạm.” Soái Lãng đưa tay ra, tỏ vẻ có chút khó chịu, nói năng chẳng để ý gì nữa: “Có thích còng luôn không?”

Thế là Tiểu Mộc và Phương Hủy Đình gặp khó, chẳng thể nào vừa đi điều hòa quan hệ cha con người ta, lấy lòng cha người ta để được hỗ trợ, quay đầu đi một cái liền bắt con người ta rồi. Với lại bằng vào mấy câu nói ba hoa đã coi người ta là nghi phạm thì quá khiên cưỡng.

Giờ Tiểu Mộc đâm ra hối hận, không nên dọa dẫm Soái Lãng, rõ ràng y không phải loại có thể dọa được.

Soái Lãng thì hết sức thản nhiên, thậm chí có chút bất cần, Tang Nhã nói tên Lương Can đó truy lùng cô hơn nửa tháng trời, đồng đạo kết oán e là khó giải quyết được. Nếu như có thể đưa Lương Can vào tay cảnh sát, nói không chừng... Không chừng có thể gặp lại giai nhân. Dù không gặp được, chỉ cần kẻ thù của cô vào tù rồi, Tang Nhã sẽ có thêm chút an toàn.

Vì cô ấy, lần nữa bị cảnh sát bắt đi cũng có sao đâu, dù thế nào họ chẳng đủ bằng chứng kết tội mình.

Nghĩ tới đó lại rơi vào nhớ nhung không thôi, hai người gặp nhau không nhiều, cùng trải qua nguy hiểm là chất xúc tác khiến quan hệ hai người đốt cháy giai đoạn, nhưng cơ sở là bọn họ rất nhiều điểm chung.

Lần đầu tiên Soái Lãng ở một bên một cô gái không cần che giấu bất kỳ tính xấu nào của bản thân như thế, thậm chí ngược lại, thủ đoạn bất chính của y, trong mắt Tang Nhã lại là ưu điểm là bản lĩnh... Đó là cảm giác được thừa nhận mà y mong muốn.

Soái Lãng rất muốn thông qua cảnh sát tra cái tên Tang Nhã, tra ra quỹ tích sinh hoạt của cô, nhưng y không dám, dù một khả năng gây nguy hiểm cho cô, y cũng không làm.

Dù có gặp lại, cũng liệu có kết thúc tốt đẹp được không, trừ khi đừng bao giờ dắt về nhà, nếu không cha y mà nhìn thấy, không đảm bảo ông sẽ không nhìn ra điều gì.

“Soái Lãng... Soái Lãng...” Phương Hủy Đình gọi mấy lần, thấy Soái Lãng lờ đi không đáp, còn nghĩ y vẫn giận bọn họ, Soái Lãng hồi tỉnh, cô chân thành nói: “ Soái Lãng, anh nhất định biết nhiều hơn thế, vì sao không nói cho chúng tôi, trước đó chúng ta hợp tác tốt lắm mà.”

“Đúng đúng, Soái Lãng, vừa rồi tôi không đúng, tôi xin lỗi, vì tôi sốt ruột quá... Anh đừng để bụng, chúng ta là anh em mà.” Tiểu Mộc lấy lòng.

“Hai người bỏ lỡ rồi, trên đường đi tôi đã nói, tôi có thể giúp hai người, hai người không chịu tin, nếu không đâu cần hạ mình cầu khẩn tôi như thế.” Soái Lãng không thể thực sự giận họ, đây là chuyện ảnh hưởng tới Tang Nhã, cảnh sát khác đâu dễ nói chuyện như hai lính mới khao khát lập công này: “Được rồi, muốn biết chi tiết không thành vấn đề, đem vụ án kể cho tôi, tôi nói cho hai người biết phải bắt kẻ này ra sao.”

“Hả, chúng tôi đem vụ án bảo mật ra nói với anh á? Anh nghĩ anh là ai?” Tiểu Mộc muốn rớt mắt kính, chuyện này hắn làm sao dám, theo bản năng nhìn sang chị Phương hỏi ý.

Phương Hủy Đình khó xử, đây là chuyện vi phạm kỷ luật tổ chức, tất nhiên làm sao dám tùy tiện nói.

Soái Lãng làm bộ dửng dưng, mò túi lấy ra điếu thuốc: “Không nói thì thôi, hai người chẳng có chút thành ý nào cả, tôi chả phải cảnh sát, hai người nghĩ tôi thèm quan tâm lắm chắc.”

Đương nhiên là thèm quá ấy chứ, Soái Lãng muốn biết Tang Nhã rốt cuộc liên quan tới vụ án sâu cỡ nào, có phải là dính líu tới nghi phạm chú yếu không, có nguy hiểm không, nhưng tâm sự này ẩn giấu trong sự bất cần, trừ bản thân y, e không ai biết được.

(*) Hôm nay dừng ở đây nhé, đây là bước ngoặt Soái Lãng bắt đầu gây dựng cơ nghiệp riêng.