← Quay lại trang sách

Q1 - Chương: 241 Người khó không biết, người biết không khó. (3)

Soái Lãng càng tỏ thái độ không coi ra gì, hai người kia lại càng coi trọng, ghé tai trao đổi với nhau. Nếu là người dân bình thường nào đó thì không cần cân nhắc, từ chối thẳng thừng, nhưng Soái Lãng là con trai Soái Thế Tài, theo như lãnh đạo nói là con em trong nghề, có thể coi là nửa người mình rồi, huống hồ bọn họ còn từng hợp tác.

Tiểu Mộc cực kỳ muốn thể hiện, ở mặt này nam nhân thường khao khát lớn hơn nữ nhân, khẽ nói với Phương Hủy Đình "để tôi, thấy cô không phản đối. Chỉnh lại mũ áo, hết sức trịnh trọng nói: “Chuyện bắt đầu vào ngày 19 tháng 4, tức là 12 ngày trước, ở Đại Đồng Sơn Tây phát sinh vụ án lừa đảo, nghi phạm giả mạo cơ quan công an, lừa người bị hại chuyển tiền vào tải khoản chỉ định đề điều tra. Kết quả tiền vừa tới, nghi phạm chia ra mấy chục tài khoản, hơn hai tiếng sau rút sạch, trong đó có hơn 40 máy ATM ở Trung Châu ... Trong hơn 100 vạn bị lừa có 96 vạn rút ở Trung Châu.”

Cho dù đã loại bỏ phần lớn chi tiết, hắn vẫn sợ mình lỡ miệng tiết lộ thông tin trọng yếu.

Soái Lãng thong thả nhả khói: “Nói thế thì nói làm gì, tôi chẳng phải đoán ra rồi à, chi tiết quan trọng thì đều lược bỏ, nói cũng bằng không.”

“Anh không cần biết chi tiết.” Phương Hủy Đình dứt khoát cắt lời: “Theo điều tra sơ bộ, đây là vụ án lừa đảo câu kết trong ngoài tỉnh, phạm vi liên quan trọng, từ Hạ Môn, Đại Đồng, Quảng Đông, Trung Châu, bọn chúng đồng loạt ra tay. Nếu anh còn hỏi thêm chi tiết, chúng tôi đành đưa anh về đồn.”

“Dọa tôi à, cô nghĩ tôi không dám đi hay sao? Kỳ thực vụ án này không khó, chẳng qua không biết nghi phạm là ai chứ gì?” Soái Lãng nói một câu ngu ngốc.

“Biết nghi phạm là ai thì chúng tôi còn cần phí công thế này à, anh trêu chúng tôi chắc.” Tiểu Mộc tức vẹo cả mũi.

Phương Hủy Đình mất kiên nhẫn, chất vấn: “Soái Lãng, rốt cuộc anh có biết hay không, đừng làm lãng phí thời gian của chúng tôi, với anh có thể chỉ như trò đùa, nhưng chúng tôi, cả ngày nghỉ cũng không ai nghỉ ngơi cả, còn bao nhiêu cảnh sát đang vất vả ở tuyến đầu kia kìa.”

“Các cô phải biết kiên nhẫn, không phải chỉ dựa vào mỗi nhiệt tình mà phá án được đâu, còn nữa thái độ với người biết chuyện như thế là không tốt ... Vụ án tôi không biết, nhưng tôi biết bố trí của các cô.” Soái Lãng cân nhắc, chuyện này không phải cứ thế mà nhảy vào biết gì dốc gan dốc ruột nói cho người ta được, làm thế chẳng khác nào đẩy bản thân vào ghế nghi phạm, phải từ từ, bên kia còn giấu diếm nhiều như vậy, y sớm nói ra là ngu ngốc.

“Không cần thừa lời nữa, về đội.” Phương Hủy Đình Phất tay.

Tiểu Mộc khởi động xe, lòng tin của họ vào Soái Lãng thực sự không đủ.

Người ta không cần thì Soái Lãng lại nói, cứ như tự nói chuyện với bản thân: “Thứ nhất, điều tra nguồn điện thoại, hẳn là điện thoại internet VoIP đúng không, nếu không đối phương chẳng thể thông qua điện thoại làm người bị hại tin tưởng, trừ phi là ngụy trang số điện thoại cảnh sát địa phương ... Có điều dịch vụ này thì ai trả tiền cũng làm được, giống tin nhắn lừa đảo thôi, tra không ra ...”

Xe vừa mới nổ máy lại im rồi, Tiểu Mộc tắt máy, vừa nghe tới từ điện thoại internet VoIP liền không khác gì bị đánh trúng chỗ hiểm, hỏi thì y bảo không biết, bảo y không biết thì nói đâu trúng đó, không biết thế nào mà lần.

Phản ứng chưa đủ mạnh, Soái Lãng tiếp tục: “Bước thứ hai là điều tra người rút tiền, tôi nghĩ bọn chúng ắt là có đề phòng, che mặt gì đó, để không ai nhìn thấy, dù có bắt được thì chắc chắn cũng chỉ là ma thế mạng thôi, ngay cả ai thuê cũng không biết.”

Hai người kia giữ tư thế ngồi im không nhúc nhích, giờ mới hiểu ra, nói chuyện với Soái Lãng đừng tỏ ra quá cấp thiết, mình mà sốt ruột, y liền thong thả.

Soái Lãng tiếp tục đóng giả chỉ huy của cơ quan công an, nói rất hùng hồn: “ Các đồng chí, còn bước thứ ba, điều động lực lượng cảnh sát, tiến hành tra tới cùng những tài khoản ngân hàng liên quan tới vụ án, không bỏ qua bất kỳ hiềm nghi nào, dù là nhỏ nhất ... Ài, đừng hỏi vì sao tôi biết, cảnh sát các người chỉ có vài chiêu đó thôi. Tôi cũng nói luôn, vô ích thôi, tra hết mấy chục cái thẻ đó cũng không ra nghi phạm đâu, người sở hữu thẻ căn bản chẳng liên quan gì tới nghi phạm.”

Ba bước mà tên này nói ra, chinh là bố trí của phó cục Lô và chính ủy Đồng, còn về hiệu quả à, cơ bản là con số 0, nếu không bọn họ đâu phải bày mọi cách cầu cứu đơn vị anh em như thế. Hai người không biết phải làm sao nữa.

“Xem vẻ mặt của hai vị thì tôi đoán trúng rồi nhỉ?” Soái Lãng chống tay nhìn ra ngoài đường, cha y từng bắt y học thi vào trường cảnh sát mà, mấy cái này biết hết, thực sự nếu y là chỉ huy, có lẽ cũng điều tra ba hướng này thôi, dù biết rõ ràng không hiệu quả nhưng không thể cứ thế mà bỏ qua không tìm hiểu đúng không, ít nhiều nhìn bề ngoài đó là những manh mối rõ ràng để lần theo.

Phương Hủy Đình thở dài: “Soái Lãng, rốt cuộc anh muốn làm gì? Đúng, anh nói vô cùng chính xác, hay là ai đoán luôn nghi phạm gây án là ai đi, tôi chắc chắn là anh biết mà.”

“Khỏi khích, anh đây rất tỉnh, không mắc bẫy đâu. Tất cả suy đoán kiến lập trên cơ sở sự thật, hai người muốn nghe phải đem chi tiết vụ án cho tôi, tôi phân tích giúp cho, ba anh thợ da còn hơn Gia Cát Lượng. Hai người nếu không muốn nghe thì lái xe, ai về nhà nấy, thế là xong.” Soái Lãng gõ tàn thuốc khỏi xe, nói mà chẳng nhìn họ.

Tiểu Mộc hận không thể đem hết tài liệu trong đội ra cho Soái Lãng xem, cùng thảo luận biết đâu Soái Lãng nói ra được tình tiết gì trọng yếu, chỉ tiếc hắn không quyết được.

Phương Hủy Đình cắn môi suy nghĩ, sau đó đưa laptop ra đằng sau: “Xem đi, dù sao thì bây giờ chưa bắt được bất kỳ một nghi phạm nào ... Tạm thời chẳng có bí mật gì để mà lộ.”

“Được, đừng quấy rầy, lái xe về thành phố đi, cơm tối hai người mời đấy nhé, ai mời cũng được ...”

Soái Lãng mừng rỡ mở laptop ra, tranh thủ kiếm luôn bữa tối, làm Phương Hủy Đình mắc nghẹn suýt điên luôn, Tiểu Mộc chỉ biết thở dài lái xe đi.

Trong laptop là một đống con số vụn vặt, bốn dấu vân tay, một đống ảnh chụp giám sát che mặt, ảnh vốn mờ rồi, có xử lý làm nét cũng vô ích, chỉ tính sơ qua được thể hình và chiều cao, bằng vào dân số và lưu lượng khách qua lại Trung Châu thì đừng hi vọng có thể thông qua đó tìm ra cái gì.

Còn có hai thông báo vụ án, có vẻ do tổ công tác thực địa gửi lên, cái này làm Soái Lãng hứng thú, xem càng thêm chuyên chú ... Thời gian gây án chính là lúc mình và Tang Nhã bị đám đi xe điện kia chặn ở trong ngõ, hôm đó Lương Can trì hoãn xuống quê tra khảo Tang Nhã chính là vì an bài việc rút tiền ... Mình biết thủ phạm là ai, nhưng nếu là mình phụ trách vụ án phải tra thế nào đây?

Làm sao để tra ra hung thủ một cách tự nhiên nhất mà không bại lộ mình là người bắn tin?