Q1 - Chương: 242 Rắn chuột một ổ, quái thai đầy bàn. (1)
Tiểu Mộc lái xe vẫn thi thoảng nhìn về phía sau nhìn Soái Lãng, muốn nói lắm nhưng phải nhịn, đống tài liệu đó làm người ta nhìn thôi đã thấy đau đầu rồi, không biết sao Soái Lãng lại có thể xem say sưa như thế được.
Phương Hủy Đình cũng có chung tâm tư, sự nghiêm túc và chuyên tâm của Soái Lãng làm cô bất ngờ, căn bản không giống một người bất học vô thuật, thậm chí sinh ra ảo giác y là đồng nghiệp trong đội, đáng tiếc là y không theo nghề cha, nếu không hai người họ thành đồng nghiệp rồi.
Xe đi vào thành phố, mùa hè trời tối muộn, xem thời gian thì đã bảy giờ rồi, đi vào đường Trung Nguyên mà vẫn không thấy Soái Lãng có phản ứng gì, Tiểu Mộc hỏi: “Chị Phương, chúng ta về đội hay đi ăn trước?”
Ai ngờ vừa nói tới đó thì Soái Lãng bừng tỉnh, từ phía sau thò đầu lên: “Ăn cơm, ăn cơm đi ... Tôi đói chết đi được, buổi trưa tôi thậm chí còn không biết mình ăn cái gì nữa.”
Nhớ lại chuyện xấu hổ lúc đó, Phương Hủy Đình cười thành tiếng, có điều không đồng ý, đòi lại laptop: “Đừng mơ có chuyện hay như thế, biết gì thì nói ra, xem có đủ để chúng tôi mời một bữa hay không?”
“Vụ lừa đảo này nhìn có vẻ rất hoàn mỹ đúng không, từ tổ chức, nơi gây án, rút tiền ở các nơi khác nhau, nghi phạm không tên không tuổi không tung tích, loại vụ án này bực nhất là không tìm được manh mối mà điểm đột phá.” Soái Lãng cảm thán.
“Đại ca à, điều này còn cần anh nói à, có manh mối cùng điểm đột phá thì ngồi đây thừa lời với anh làm gì cơ chứ?” Tiểu Mộc tỏ ra khó chịu.
“Cái khác tôi không biết, nhưng vụ án này tôi có thể nói điểm đột phá ở đâu, dùng hay không thì là ở hai người.”
“Ở đâu?” Hai cái miệng đồng thời hỏi.
“Ở thẻ ngân hàng.”
“Ài ...” Hai người đều nhụt chí, Phương Hủy Đình đóng laptop lại, đúng là manh mối lớn nhất trực tiếp nhất cũng vô dụng nhất: “Anh chỉ đến thế thôi, tôi đề cao anh quá rồi, có biết bao nhiêu người đang điều tra thẻ ngân hàng không? Tổng cộng có 4 tổ, cả bên kỹ thuật lẫn bên kinh tế đều tham gia, toàn bộ hình ảnh từ camera giám sát đều được mang về, nhưng dù tra ra người rút tiền có chỉ ra được nghi phạm hay không vẫn chưa nói được.”
“Đúng, vấn đề là ở đó, đám lừa đảo dại gì dùng tài khoản của mình, nếu như chúng đã dám dùng thì không sợ điều tra, đống thẻ này chắc chắn là của người không liên quan, do đám lừa đảo chuẩn bị trước, khi nào gây án thì dùng.”
Tiểu Mộc bực bội, biết mình làm chuyện vô ích mà vẫn phải làm, vì đó là quy trình, rắc rối của cảnh sát chính là ở đây, nếu không làm theo quy trình mà phá được án thì khỏi nói rồi, cả nhà đều vui, chả ai nói gì.
Nhưng không phá được án thì sao? Ai dám tự tin án nào cũng phá được.
Một khi không phá được án, vấn đề liền phát sinh, có kẻ sẽ nói, các anh bỏ qua quy trình, thế là chết rồi. Thế nên muốn phá án tốt nhất trước tiên cứ đúng quy trình mà làm đã.
Mà làm theo quy trình đôi khi tốn công tốn sức tốn tiền vô nghĩa, thế là thành cái vòng lẩn quẩn.
Bởi vậy đôi khi không phải cảnh sát họ ngốc, mà có quá nhiều hạn chế.
“Nhầm rồi, chúng ta không đi tìm kẻ rút tiền, chúng ta phải tìm kẻ trung gian.” Soái Lãng lắc đầu nói: “Chính là kẻ dưới có thể liên hệ với người thu gom thẻ ngân hàng, trên có thể cung cấp cho đám lừa đảo ... Không chỉ chuyện này có người trung gian, ở khâu gọi điện thoại cũng phải có người trung gian, nếu không nghi phạm biết ai mà gọi.”
“Ví dụ vụ án này nhé, kim ngạch lên tới hơn trăm vạn, nghi phạm phải biết tài khoản người ta có tiền chứ, nếu mà gọi điện cho tên nghèo rớt bảo cơ quan công an muốn điều tra tài khoản của hắn, hắn chẳng cười gãy răng sao?”
“Đúng rồi, phải có người cung cấp tin.” Tiểu Mộc tán đồng ngay.
Phương Hủy Đình đi chẳng vào vấn đề: “Vấn đề là tra kẻ trung gian này thế nào?”
“Dễ lắm, người bán tài khoản không nhiều, cứ tóm bừa một tên là sẽ hỏi ra những tên khác trong nghề, đây là loại người luồn lách giữa trắng và đen, thực ra chỉ đủ kiếm cơm ăn thôi. Kẻ lừa đảo thông qua kẻ bán thẻ để mua một lượng lớn thẻ ...”
Cái gì chứ chuyện này Soái Lãng nói lưu loát hơn học thuộc lòng, đây là thứ không thuộc lĩnh vực tri thức, mà là kinh nghiệm xã hội: “ Mà nguồn thẻ lớn như vậy lấy đâu ra được, phải ở nơi tụ tập đông người, ví như quần thể công nhân, học sinh, còn cả thẻ làm thống nhất của đơn vị. Bây giờ quá hỗn loạn, chúng ta không biết được có ai dùng CMT của mình đi làm thẻ gây án không ... Cô xem chúng ta lật ngược lại, chủ những cái thẻ này thế nào cũng phải có liên quan chứ?”
“Đúng, đúng, đúng ...” Tiểu Mộc có chút kích động: “Chẳng phải tổ ba tra được có mấy tài khoản dùng thẻ sinh viên làm à? Có người kinh doanh thứ này sao?”
“Cậu đúng là thiếu kiến thức xã hội, có người chuyên thu mua tài khoản ngân hàng trống, đương nhiên là có rồi, làm một cái thẻ ngân hàng không mất tiền, bán đi lại được 20 tới 30 đồng, sao lại không làm? Cậu tới công trường hô một tiếng, có người dám làm mấy chục cái thẻ bán cho cậu ... Ở thành phố bây giờ trừ lương tâm là không có thị trường ra, cái khác gần như chỉ cần có cầu ắt có cung. Ví dụ như kẻ lừa đảo tìm mục tiêu, tìm người nào chuẩn người đó thì công tác chuẩn bị tiền kỳ phải làm rất tốt, nhưng tự làm rất tốn thời gian, vậy phải thông qua trung gian lấy tin người bị hại.” Soái Lãng nói một tràng.
Lần này tới Phương Hủy Đình không hiểu: “Loại tin này lấy thế nào?”
“Nói thế này nhé, nếu hai người muốn tìm người có tiền ở Trung Châu thì phải làm thế nào?” Soái Lãng hỏi lại một câu.
Hai cảnh sát nhíu mày, dù ngày ngày nói người có tiền thế này thế nọ, nhưng thực sự đi tìm lại không biết.
“Thứ nhất, tới TTCK, bỏ ít tiền mua tư liệu đại hộ. Thứ hai, tới nơi bán xe, mua thông tin khách hàng mua xe trên 10 vạn. Thứ ba, chơi dữ hơn nữa, nếu có quan hệ, nhờ người nội bộ ngân hàng tiết lộ tư liệu vài khách hàng lớn là ok rồi. Thứ tư, mua thông tin từ công ty địa ốc, thế càng dễ ... Chi tiết tôi không rõ, nhưng có những người thần thông quảng đại lắm, bọn họ dựa vào việc này kiếm cơm, giờ thông tin cá nhân chính là tài phú đấy.”
....