← Quay lại trang sách

Q1 - Chương: 243 Rắn chuột một ổ, quái thai đầy bàn. (2)

Hai cảnh sát mặt hoang mang nửa tin nửa ngờ, bọn họ một mới ra trường, một thì làm công tác văn phòng, làm sao mà tiếp xúc được với dải xám ngoài xã hội mà biết, không tin lắm, nhưng trực giác cho rằng, Soái Lãng không bịa ra, nên không lên tiếng phản bác.

Soái Lãng nói xong ngạc nhiên: “Vẻ mặt hai người như vậy là sao, có gì khó hiểu à, biết vì sao trong nghề lừa đảo, người Phúc Kiến Quảng Đông luôn thông minh hơn trong nội địa, không ít thủ đoạn lừa đảo mới đều từ đó mà ra không? Đơn giản lắm, vì ở đó cải cách mở cửa sớm, kinh tế phát triển, thông tin phát triển, lừa đảo luôn bắt kịp thời đại, cảnh sát thì cứ dùng cách cũ làm sao được.”

“Soái Lãng, đừng có vấn đề cũ chưa giải quyết, anh lại lôi ra đống vấn đề mới chứ? Chuyện tìm trung gian cung cấp thẻ ngân hàng phải tra thế nào đây?” Phương Hủy Đình không vui, tên này cứ hơi chút là xỏ xiên cảnh sát, tuy vấn đề này cô cũng ý thức được, nhưng không thích người ngoài nói xấu nghề nghiệp của mình.

“Thì tôi nói rồi, cứ tổng hợp thông tin thẻ tài khoản đó tìm ra điểm chung đi, còn lại dễ thôi, cảnh sát các cô phải động não chứ ... A, sao cô cứ dụ tôi thế? Nói nhiều vậy đủ tiền cơm chưa ... Nơi này cách nhà hàng Trường Thành không xa, tới đó ăn một bữa đi.” Soái Lãng nhìn đường nói.

“Cái gì? Nhà hàng Trường Thành? Anh có biết một tháng chúng tôi kiếm được bao nhiêu tiền không?” Tiểu Mộc nhảy dựng lên phản đối.

“Đúng thế, chỉ bằng nói xuông mà anh xẻo chúng tôi một bữa vậy à, không phải oan cho chúng tôi sao?” Phương Hủy Đình cũng không đồng ý, gây sức ép với Soái Lãng.

“Ài, được rồi, ăn xong tôi dẫn hai người đi gặp một người bán thẻ ngân hàng, sau đó tra tới đâu tùy hai người ... Thế được chưa?” Soái Lãng tới lúc quan trọng mới chịu lộ ra thông tin hữu dụng.

Phương Hủy Đình nghiến răng, tên này rõ ràng cố ý giữ lại thông tin để trục lợi, cô biết Soái Lãng làm qua vô số nghề xem ra tiếp xúc tầng lớp xám rất nhiều, không do dự nữa, bảo Tiểu Mộc: “Đi, tới nhà hàng Trường Thành … à khoan, về đội, về đội đã.”

Sau đó nghĩ một lúc rút điện thoại báo về đội, cô là cảnh sát nghèo thôi, sao chơi sang vì phá án mà bỏ chừng đó tiền ra được.

…………… ……….

Bình phong lưu ly kiểu cổ, tranh sơn thủy kiểu hất mực, bàn ăn trải khăn trắng muốt, đũa thuần bạc và bát viền vàng. Khi Soái Lãng hết sức ưu nhã đưa thực đơn cho phục vụ viên, Phương Hủy Đình ở bên cạnh không khỏi có chút chột dạ, bữa cơm này có khi ăn hết quá nửa tháng lương của cô rồi, may mà còn mang theo thẻ tín dụng.

Soái Lãng gọi xong món còn rất phong độ hỏi Phương Hủy Đình thích gì, Phương Hủy Đình làm gì còn tâm tư ăn uống, tay dưới khăn trải bàn nhéo Soái Lãng, mặt tươi cười nhìn về phía khách.

Đúng, có khách, người đặc sắc nhất ngày hôm nay e là mấy vị khách này rồi, ngồi kề sát ngay Soái Lãng là Đại Ngưu, một hán tử tráng kiện rắn rỏi, nói chuyện hơi líu lưỡi, tướng mạo đặc biệt, trán lồi ra một cục, trông còn sốc hơn Lôi Công.

Có điều hôm nay may nhờ có hắn, Soái Lãng gọi điện nói mời khách ở nhà hàng Trường Thành, hắn tới nơi, lại nói muốn mua thẻ ngân hàng, xong, Đại Ngưu rút điện thoại ra gọi ngay mấy người tới.

Hỏi ra mới biết, Đại Ngưu là bạn từ thời tóc để chỏm của Soái Lãng ở khu tập thể đường sắt, hai người lớn lên cùng nhau, chỉ cần giúp được là giúp, huống hồ hôm nay mời ăn, nếu từ chối thì khách khí quá.

Khi người lục tục tới nơi, Phương Hủy Đình mới phát hiện Đại Ngưu đẹp trai chán.

Tiếp đó do Đại Ngưu giới thiệu, người đầu tiên đi vào là Ngũ Hoa, mặt như quả táo lớn, to gấp đôi người bình thường, ngoại hiệu này không phải ý nói đẹp như hoa, mà hẳn là như tảng thịt ngũ hoa (ba chỉ).

Ngũ Hoa đi vào một cái thì có người theo sau, đó là Lão Ngoại, cao một mét tám, da trắng bóc, hắn không nói, người ta tưởng hắn là người Âu Mỹ, nhưng mà nghe hắn dùng khẩu âm Trung Châu đặc sệt, người ta mới biết đây là tên quỷ Tây Dương giả, mặt kia chẳng do bệnh da liễu nào đó mà ra.

Phương Hủy Đình choáng, nhìn Soái Lãng và hai người mới tới tán gẫu mấy chuyện thường ngày một cách thoái mái, cảm thản giữa người và người sao khác nhau lớn như thế. Chuyện này Phương Hủy Đình đã báo cáo lên đội sau mới an bài, nhưng mà giờ cô mới phát hiện, đừng nói bàn chuyện làm ăn với người ta, đến nói chuyện cũng thành vấn đề, ba vị tới đầu kia mở mồm ra là *uồi, *ặc, phun đủ thứ tục tĩu, đã thế mắt còn hau háu nhìn cô chẳng thèm giấu diếm.

Chưa hết Ngũ Hoa còn hỏi: “Người anh em, em gái mày dẫn theo không tệ, làm ăn lớn rồi hả, gái cũng đẳng cấp hơn hẳn. “

Làm Phương Hủy Đình nghẹn cứng họng, trường hợp thế này cô thực sự ứng phó không nổi.

Soái Lãng còn người ha hả ôm eo Phương Hủy Đình làm động tác thân mật, khen Ngũ Hoa: “Có nhãn quang, em gái này kiếm ở Tô Hàng, trên trời có thiên đàng, dưới đất có Tô Hàng, hiểu không, ý nói em gái Tô Hàng da non thịt mềm, lại dễ dãi ....”

Cả đám cười hô hố, thế là phần gặp mặt suôn sẻ, nếu không phải người đồng đạo đã không phóng khoáng như thế, có điều hậu quả là Phương Hủy Đình dẫm một phát vào chân Soái Lãng ...

Chú thích là cô đi giày cao gót.

Phần mở màn đã đủ choáng, có điều tiếp đó mời thêm hai vị nữa, Phương Hủy Đình mới hiểu thế nào gọi là, không có sốc nhất, chỉ có sốc hơn thôi.

Hai vị này một eo thô mông mỡ, cứ như ăn thuốc tăng trọng, Ngũ Hoa đắc ý giới thiệu đây là danh nhân trong nghề, tên "Cơ Bá", vì chơi game máy tính cực siêu. Vị khác họ Sấu, mắt to như kiểu sắp rơi ra bất kỳ lúc nào, thi thoảng nâng mắt kính, tên Đậu Nha (giá đỗ). Đậu Nha tuổi không lớn, trông có vẻ thiếu dinh dưỡng.

Phương Hủy Đình thấy Đậu Nha khí chất người này miễn cưỡng chấp nhận được, ai dè mở miệng một cái cô liền biết mình sai nghiêm trọng rồi, giọng hắn eo éo chói tai như cái băng cát xét rè. Đã thế hắn quay sang nhìn Phương Hủy Đình với ánh mắt trúng phải sét ái tình, một câu "chị thật đẹp", khiến toàn bộ da gà da cóc của Phương Hủy Đình nổi lên, chỉ muốn ôm miệng chạy khỏi phòng mà nôn.

Thế là đầy đủ rồi, thì ra toàn là nhân vật đại biểu trong nghề, Đại Ngưu thân với Ngũ Hoa, Ngũ Hoa gọi Lão Ngoại, Lão Ngoại thông báo với Đậu Nha và Cơ Bá, nói là có vụ làm ăn lớn, thế nên đến thử xem sao.