Q1 - Chương: 244 Rắn chuột một ổ, quái thai đầy bàn. (3)
Phương Hủy Đình chỉ mong đi ngay vào chủ đề, chết nhanh siêu thoát sớm, nhưng cô lại thất vọng rồi, đám này ngồi xuống chẳng hỏi han gì tới chuyện làm ăn, mà toàn là mấy đề tài nhảm nhái của nam nhân.
Ngũ Hoa trách Lão Ngưu có công việc ở ga tàu mà không phân chia cho người khác một chút, Lão Ngoại thỉnh giáo Cơ Bá mấy chiêu trong game, Tiểu Đậu Nha liên tục dùng ánh mắt phóng điện vào Phương Hủy Đình, bất chấp Soái Lãng ở bên cạnh, tựa hồ sắp rơi vào lưới tình, mấy tên khác thì đề tài thô tục tới không muốn nhắc tới.
Phương Hủy Đình mấy lần đá chân Soái Lãng, nhắc y đừng quên việc chính, dè đâu y cứ như không biết có người đá mình, cứ cùng mấy tên hình thù kỳ quái kia tán dóc vô nghĩa.
Rồi thức ăn đưa lên, rượu rót ra, không khí càng nhiệt liệt, vừa ăn vừa thi thoảng hô to cụng ly, Đậu Nha sắn tay áo, thái độ tham gia tiệc rượu như ra chiến trường, cứ nâng chén là cạn đáy, con chơi tửu lệnh ....
Ồn ồn ào ào, nhốn nhốn nháo nháo, một lúc sau Ngũ Hoa chỉ trích tư thế uống rượu của Đại Ngưu không đúng, uống rượu không thể đứng lên, cái đó gọi là mông nhấc lên, rượu uống lại ... Nghe đã thấy vớ vẩn, vậy mà cả đám vào hùa
Được một lúc Soái Lãng mang thuốc lá mời mọi người, Tiểu Đậu Nha nói không biết hút, bị Soái Lãng mắng, nam nhân không hút thuốc, khác gì thái giám ... Lý đâu ra thế? Vậy mà Tiểu Đậu Nha vẫn bị lôi xuống nước.
Xem tình hình hôm nay là muốn chiêu đãi mọi người rồi, trừ ăn no, rượu uống đủ thì phục vụ viên khi đưa thức ăn lên bàn còn cầm một khay, mang thuốc lá Trung Hoa cho mọi người, còn có một chiếc Zippo màu vàng.
Soái Lãng cầm lấy cái bật lửa, quẹt nắp lên quần bật lửa, ba hoa đây là cách bật lửa chính tông của miền Tây, dùng cách này bật lửa châm thuốc cho từng người.
... Nào ăn, nào uống, nào hút thuốc, nào hát hò, nào nói chuyện tục tĩu, thức ăn vơi quá nửa, rượu trống mấy chai, Phương Hủy Đình đá Soái Lãng tới lần thứ n, rốt cuộc có hiệu quả, Soái Lãng uống rượu tới đỏ mặt, rót đầy cốc lớn nâng lên: “Mọi người, mọi người ... Nào nào, tôi mời các vị ca ca, các vị huynh đệ một ly ... Ly này có lý do, mọi người nể mặt như thế, chuyện làm ăn còn cần các vị giúp, tôi trước tiên mời một ly.”
Cả đám ngửa cổ uống cạn, những người này hình thù có chút khác thường, nhưng uống rượu không ai ăn gian hết, rất hào sảng.
Soái Lãng đặt cốc xuống, đi vào việc chính: “Hôm nay thông qua Đại Ngưu mời mọi người tới đây, tôi không nói mọi người cũng biết rồi, hàng trong tay các vị nhiều không chê nhiều, ít không chê ít, có bao nhiêu tôi mua bấy nhiêu.”
Ăn sạch? Tựa hồ khẩu khí lớn quá rồi, mấy tên bản thẻ im ắng hẳn, tựa hồ có tính toán riêng. Chỉ có Ngũ Hoa, xem chừng rất tin tưởng người Đại Ngưu giới thiệu, nói luôn: “Không vấn đề, cứ theo giá thị trường, 55 đồng một cái, không phải huynh đệ đây tăng giá, mà thời buổi này làm cái gì cũng chẳng dễ dàng. Thời gian trước tôi cũng có khách hàng lớn, vét hết hàng trong tay rồi, huynh đệ tới không đúng lúc.”
Khách hàng lớn à? Phương Hủy Đình lòng máy động, tay ở dưới bàn có động tác, Soái Lãng lần nữa chẳng có phản ứng gì.
Lão Ngoại tiếp lời: “Huynh đệ, cái nghề này đang lên, cậu đúng là không gặp được chuyến hàng tốt, vài ngày nữa lại lên giá, sắp tới thời điểm thu hoạch lúa mạch, công trường cho nghỉ, đám thợ về nhà, chúng tôi không tìm được nhiều CMT nữa đâu.”
“Huynh đệ cần bao nhiêu?” Cơ Bá vừa ăn vừa hỏi, tên này có vẻ tâm cơ lắm, không nói nhiều.
“2000 tấm, thế nào?” Soái Lãng giơ hai ngón tay, báo ra con số chấn động: “Lần đầu tôi chỉ lấy thế thôi, một tháng nữa khả năng còn cần nhiều hơn.”
Choang, đám bán thẻ chưa sao, Đại Ngưu đã sợ hết hồn, anh em với nhau từ nhỏ thừa biết thằng này có tính ba hoa, mẹ nó nó nhưng mày nhìn chỗ mà ba hoa chứ, chuyện này không phải đùa, vội lên tiếng mắng: “Mày kiếm nhiều thẻ thế làm gì, mang về nấu ăn à?”
Soái Lãng đưa tay ra chặn họng hắn: “Không phải huynh đệ đây bốc phét, tôi quen vài mấy người ở phương đang làm vụ này, bất kể mọi người có bao nhiêu, tay trao tiền tay trao hàng, giá cả à, theo Ngũ Hoa ca nói đi. Ngũ Hoa ca, được thì nói một tiếng đi chứ, anh dẫn đầu mà.”
Ăn uống chỉ là bề ngoài, thăm dò nhau mới là mục đích, Phương Hủy Đình hơi hồi hộp nhìn nam tử mặt như cái bánh lớn, giờ mới thấy biện pháp này hẳn là đúng rồi, nếu ngay từ đầu đã dò lời người ta, người ta cảnh giác một cái không nói gì cả, vậy thì hỏng hết.
Tới đây xem như cô thừa nhận Soái Lãng, không sốt ruột làm ám hiệu dưới bàn nữa.
Ngũ Hoa rút khăn giấy lau miệng, có vẻ khó khăn: “Trong tay tôi không có nhiều thế đâu, hơn trăm tấm là cùng rồi, số lượng cậu cần thực sự quá lớn.”
“Gom lại là được, mấy huynh đệ khác thì sao, mọi người đều là đại ca trong nghề này rồi, nếu không lấy ra được chút hàng như thế chẳng phải là kém sao?” Soái Lãng tiếp tục mạnh miệng không sợ nuốt mất lưỡi.
Bốn người kia thương lượng với nhau, Ngũ Hoa gập ngón tay tính, chỉ có 200, Lão Ngoại ít hơn, xấu hổ nói hơn 100, Cơ Bá và Đậu Nha gom lại chưa nổi 300, tổng cộng chẳng bằng một nửa lượng Soái Lãng yêu cầu.
Lão Ngoại có vẻ nghi ngờ: “Này huynh đệ, tôi chưa bao giờ tấy ai cần nhiều thế, thường thì mười mấy, nhiều là mấy chục, ba năm trăm là cực hạn rồi.”
“Không thể nào, các anh vừa nói lần trước có người vét hết thị trường mà, không tới mức có 1000 tấm cũng chưa thấy qua chứ?” Soái Lãng cố ý hỏi.
Chẳng ai trả lời, người tiếp tục ăn, người hút thuốc, người giả điếc, Phương Hủy Đình không biết nên khen bọn họ hay không đây, té ra cái đám này còn có đạo đức nghề nghiệp cơ đấy, không tùy ý tiết lộ thông tin khách hàng.
Cuối cùng thì vẫn là Ngũ Hoa đi đầu trả lời: “Ừ, chưa thấy, tôi cùng lắm xuất hàng hơn trăm tấm thôi.”
Cơ Bá cũng lắc đầu, không nói gì cả, Lão Ngoại có vẻ đang hoài nghi.
“Tôi cũng không có.” Đậu Nha liếc mắt đưa tình với Phương Hủy Đình, cất giọng éo éo the thé lấy lòng: “Nhưng nếu chị đây cần, có khi tôi nghĩ ra cách đấy.”
“Ha ha ha, thế mới đúng, Đậu Nha huynh đệ nghĩa khí, nào nào, Đình Đình, mời huynh đệ một ly đi.” Soái Lãng rót cốt rượu đầy sang phía Phương Hủy Đình.
Phương Hủy Đình muôn vàn bất đắc dĩ cầm cốc lên, cắn răng làm trái lương tâm mời tên ái nam ái nữ một ly, Đậu Nha mừng hết cỡ, như sợ bỏ lỡ cơ hội đưa danh thiếp cho mỹ nhân, tự giới thiệu bản thân: “Tiểu đệ Đậu Học Văn, sau này xin được chị Đình Đình chiếu cố.”
Vờ vịt đối phó một câu, Phương Hủy Đình nhận lấy tấm danh thiếp in đàng hoàng dòng chữ lớn "kinh doanh các loại thẻ", phía dưới còn liệt kê loạt nghiệp vụ, thẻ hội viện, thẻ mua sắm, thẻ điện tử, thẻ tín dụng, thẻ rút tiền ... Phạm vi rất rộng. Xem như mời cốc rượu này không phí, Phương Hủy Đình làm ra vẻ trịnh trọng cất thẻ vào ví, còn tặng kèm Đậu Nha một nụ cười.