← Quay lại trang sách

Q1 - Chương: 245 Rắn chuột một ổ, quái thai đầy bàn. (4)

Soái Lãng thuận nước đẩy thuyền tâng bốc Đậu Nha, quay sang ba người kia: “... Không phải tôi bốc phét với mọi người, đừng nói là 2000 tấm, thời gian nữa còn cần nhiều hơn, chúng ta là người ngay, không nói chuyện lòng vòng. Cái thứ này dùng vào làm việc gì mọi người thừa hiểu, dùng xong là vứt, cho nên thiếu, thứ này mang tới phương nam bán rất chạy. Mọi người cứ yên tâm, đều lừa người phương nam, xảy ra chuyện không liên quan tới tôi, càng chẳng dính líu gì tới các vị.”

Lời này là để trấn an, như sợ người ta giấu hàng không bán vậy, quả nhiên nói ra khiến mấy người kia nới lỏng thần kinh vài phần.

Soái Lãng sai Phương Hủy Đình đóng vai nha hoàn rót rượu, vung tay nói: “Tôi biết mọi người thấy tôi là người mới nên không tin, có điều nếu tôi nói lão đại trước kia của tôi, mọi người chắc chắn đều biết.”

“Ai thế?” Loại Ngoại là người đề phòng nhất, nên hỏi luôn.

“Lương Can, lão đại của tôi chơi nghề này cực siêu nhé, chưa tới một năm kiếm được ngàn vạn rồi, thế mới gọi là ghê gớm.” Soái Lãng tặc lưỡi, đem mấy lời đám Hàm Cường, Lão Sạn uống rượu say nói với nhau ra ba hoa.

Cơ Bá và Đậu Nha gật gù, tỏ ý thì ra là thế, không ngờ Ngũ Hoa nhiều tuổi nhất mặt quai quái nói: “Không thể nào, cậu là người của Lương lão đại à?”

“Đúng thế, Lão Sạn là anh họ tôi, chúng tôi còn thường xuyên uống rượu đánh bài với đám Hàm Cường nữa.” Soái Lãng còn thích hợp nói thêm một câu: “Có điều tôi chẳng thể ở dưới người ta mãi đúng không? Cho nên tôi tự lực cánh sinh đi sáng nghiệp, tất nhiên còn cần các vị đại ca nâng đỡ.”

“Ái dà.” Lão Ngoại vỗ vàn đánh chát cười lớn, thái độ thay đổi hẳn: “Thì ra là người mình cả, sao không nói sớm, được, không thành vấn đề 2000 tấm chứ gì, hai ngày thôi chúng tôi sẽ tìm cách gom đó.... Cứ theo cậu nói đi, tay đưa tiền tay đưa hàng.”

Phương Hủy Đình ngạc nhiên, suýt nữa cô tin rồi đấy. Té ra trước đó vẫn chỉ là thăm dò thôi, xem ra 2000 thẻ chưa là gì với đám người này, nghiêm trọng rồi, bọn chúng có thể đưa ra chừng đó thẻ dễ dàng, chứng tỏ nhu cầu thị trường lớn. Mà thẻ này chắc chắn chỉ có thể dùng vào việc phạm pháp, đám trung gian này nguy hại cho xã hội không thua kém gì đám tội phạm hết.

“Cám ơn, cám ơn Lão Ngoại ca, sau vụ này, tôi lại mời mọi người một bữa.” Soái Lãng cao hứng cười liên hồi.

Xem ra đúng là người tụ theo loài, vật tụ theo bầy, tên Lương Can đúng là danh nhân trong nghề này, không cần biết hắn có phải là chủ mưu hay không, dính dáng vào chuyện thối nát này là cảnh sát truy tới tận gốc, chỉ cần tra thì vấn đề sẽ có đầy.

Buồn phiền mười mấy ngày, hôm nay gặp dịp Soái Lãng uống như thể không muốn sống nữa, đám quái nhân kia uống chẳng thua gì ai, cứ chén qua bát lại, suốt hai tiếng đồng hồ, chuyện gần như đã được xác định.

Giao hẹn thời gian giao hàng, giao hẹn thể loại thẻ, thẻ từng dùng và chưa từng dùng có giá khác nhau, giá trị nhất là thẻ do ngân hàng cấp huyện làm ra. Về phần vì sao giá trị nhất thì Phương Hủy Đình cũng biết, vì tra loại thẻ này là khó nhất, vì thế nghi phạm thích nhất.

Tiệc tới hồi kết, ai cũng rượu vào lời ra, trở thành huynh đệ không chuyện gì không thể nói.

Ngũ Hoa cứ khen Soái Lãng có tầm nhìn, thế nào cũng thành ngôi sao trong nghề. Lão Ngoại không cần nói, nghi ngờ đã loại bỏ, liên tục mời rượu Soái Lãng, tên béo Cơ Bá ăn nhiều nhất, ợ hơi liên tục, còn về phần Đậu Nha, tâm tư đều ở trên người Phương Hủy Đình, nói gì tới thẻ, sẵn sàng hiến thân ấy chứ.

Lúc tiệc tàn, Soái Lãng, Phương Hủy Đình và Đại Ngưu không quên bảo nhà hàng lấy ít đồ uống để các vị đại ca uống trên đường cho tỉnh rượu, lại còn thêm mỗi người một chiếc zippo và bao thuốc Trung Hoa, chiêu đãi cứ phải nói là chu đáo tới không chê vào đâu được.

Phương Hủy Đình ra quầy tiếp khách, Soái Lãng và Đại Ngưu tiễn mấy vị uống say ra khỏi nhà hàng, vẫy taxi cho Cơ Bá, Đậu Nha và Lão Ngoại, Ngũ Hoa lái xe tới, say khướt vẫn muốn tự lái xe đi, Soái Lãng chẳng cản, Đại Ngưu thấy không ổn, Soái Lãng khoác vai hắn nói nhỏ: “Đại Ngưu, mày cũng về đi, đừng nói chuyện này với ai đấy, lộ ra tao không tha cho mày đâu.”

Đại Ngưu lúc ăn cơm đã đầy một bụng nghi vấn, lúc này dâng cả lên: “Lừa Đảo, mày làm thật hay giả thế, từ khi nào đối nghề sang lừa tiền qua điện thoại rồi?”

“Nói bậy nói bạ, ai lừa tiền chứ?”

“Mày đừng giả vờ, mày cần nhiều thẻ tài khoản thế làm gì? Đám Ngũ Hoa thường tới chỗ đám vận chuyển bọn tao thu mua thẻ, bán cho đám lừa đảo... Mày đừng tưởng cao không biết số thẻ này dùng làm gì nhé?”

“Sao mày còn giúp tao, mày là đồng phạm rồi, không chạy được đâu.”

“Tao cứ tưởng mày muốn vài chục tấm thẻ, chơi vụ nho nhỏ thôi, ai mà biết mày lấy liền 2000 tấm, con mẹ nó, mày định chơi lớn cỡ nào? Mày muốn bóc lịch mệt luôn à?”

Soái Lãng không trêu nữa, thằng này hơi ngốc, chuyện gì cũng dễ tin là thật, trấn an: “Yên tâm đi, tao không dính vào chuyện này đâu... Hai ngày nữa tao tìm mày, năm nay bán đồ uống, tao muốn làm lớn một phen, lúc đó chuyện điều độ cần tới mày rồi đấy.”

Đại Ngưu nghĩ tới chuyện bán đồ uống là phấn khích, mỗi năm tới mùa này là anh em bọn họ kiếm nhất, quên luôn chuyện kia: “Cái đó thì dễ thôi... Ê đừng đi vội, Trình Quải mấy ngày qua tìm mày đấy, sao cả di động cũng không mở, không phải mày thực sự làm mấy chuyện phạm pháp rồi đấy chứ?”

“Về đi về đi, mày rầy ra chết đi được.”

Soái Lãng xua xua tay, chẳng thèm quay đầu, đuổi Đại Ngưu đi, loạng choạng đi tới ngoài đại sảnh, Phương Hủy Đình tính tiền xong đi ra, hừ một tiếng: “Anh ác thật đấy, một bữa ăn hơn ba nghìn, nếu không tra ra cái gì, tôi cũng không có mặt mũi nào cầm hóa đơn này xin thanh toán.”

“Ha ha ha, chuyện này không thể trách tôi được, các cô đồng ý cơ mà.”

Nói rồi lấy thuốc lá ra, định hút một điếu, ai ngờ chưa kịp châm lửa thì Phương Hủy Đình đã giật lấy, rất bá đạo nói: “Đừng hút thuốc suốt ngày như thế, có hại cho sức khỏe... Tiếp theo hai chúng ta không thể lộ diện nữa, về nghỉ ngơi cho khỏe đi.”

Cô em này thật phiền nhiễu, hút có điếu thuốc cũng muốn quản, chẳng muốn để ý, chỉ là chuyện còn chưa xong, đành phải nhịn, Soái Lãng cẩn thận dặn dò: “Đừng để lộ tôi ra đấy nhé, cũng đừng để Đại Ngưu vì chuyện này mà liên lụy, cô làm sao thì làm tôi không muốn tên mình xuất hiện trong báo cáo đâu.”

Phương Hủy Đình trấn an: “Yên tâm đi, có cách mà... Tôi chỉ lo bắt nhầm người thôi.”

“Không nhầm được đâu, nghề này đặc thù lắm, bọn lừa đảo phải có con đường an toàn lấy được lượng lớn thẻ ngân hàng, bọn chúng nhất định phải đi qua con đường này.”