Q1 - Chương: 247 Men say vừa tỉnh, đại án phát sinh. (2)
Niềm vui bất ngờ, phấn chấn lòng người, báo cáo của trinh sát viên tức thì kinh động tới cả phó cục trưởng Lô Khải Minh đã nghỉ ngơi, nửa đêm khuya khoắt chạy tới hiện trường chỉ huy. Trung tâm giám sát giữa đêm sáng rực đèn, bận rộn tíu tít, người ra người vào, xe cảnh sát cũng chuẩn bị, đợi thẩm vấn ra thông tin là lập tức đi bắt người.
Nửa tiếng sau khi Đậu Học Văn sa lưới, trinh sát viên rốt cuộc tìm được Cơ Bá trong một quán nét nhỏ sâu trong ngõ vòng vèo như trận đồ bát quái, tên này đang tưng bừng la hét chơi Chinh Đồ.
Có điều người này không mang lại niềm vui bất ngờ nào, sau khi dẫn người tới nơi thuê trò tìm kiếm không có thu hoạch gì, muốn giữ người phải có lý do, vì bảo vệ người tố cáo nên chuyện xảy ra ở nhà hàng không thể lấy làm cớ.
Chuyện này không làm khó được trinh sát kỹ thuật, không tra ra thứ gì thực chất, có điều khi tìm kiếm trong máy vi tính, phát hiện hơn 1000 bộ phim cấp ba.
Tốt rồi, thế là có cớ, truyền bá văn hóa phẩm đồi trụy à, giữ luôn cả người lẫn máy vi tính.
Đừng chất vấn trình tự của cảnh sát có hợp pháp không, quy định và thực tiễn, pháp chế và chấp pháp là hai khái niệm, người nước ta, bao gồm cảnh sát chưa bao giờ hoàn toàn làm theo luật pháp.
Kệ người khác chỉ trích ra sao, việc luôn cần có người làm
Thẩm vấn trọng điểm đặt vào Từ Dụ Sinh có tiền án ăn trộm và Đậu Học Văn có hành vi phạm tội nghiêm trọng, nhưng thực tế lại không mấy liên quan tới vụ án lừa đảo mà họ đang điều tra.
Ngược lại tên béo Cơ Bá chưa từng đối diện với thẩm vấn run rẩy khai báo một đống nguồn thẻ, đại khái giống báo cáo của Phương Hủy Đình, quy trình bình thường là tới công trường, trường học, ga tàu hỏa, thậm chí là trại thu nhận người cơ nhỡ thu mua thẻ ngân hàng không có số dư, sau khi thay đổi mật mã thống nhất bán cho người có nhu cầu....
Quá trình thẩm vật rất tỉ mỉ, thời gian, địa điểm ở đâu giao thẻ cho ai, vắt kiệt thông tin suốt hai tiếng....
Thông tin tra ra ăn hợp với manh mối về những tấm thẻ ngân hàng tra ra trong vụ án lừa đảo, điều này có nghĩa là người mua thẻ rất có khả năng trực tiếp liên quan tới vụ án lừa đảo. Phó cục La khẩn cấp hạ lệnh phong tỏa đội, đồng thời ngay trong đêm điều chi đội hình sự thẩm vấn bốn nghi phạm bán thẻ, tra xét nguồn thẻ.
Tin tức phong tỏa rồi, có điều xe cảnh sát ra vào lại càng nhiều, 6 giờ sáng, căn cứ vào lời khai của nghi phạm, nhân viên thực địa lại triệu tập 17 người bán thẻ khác, hiện trường thu được các loại thẻ và công cụ chế tạo, một sản nghiệp lớn cỡ này thì không đơn giản là thu hồi và bán thẻ nữa rồi.
Khi trời sáng, danh sách nghi phạm vẫn kéo dài, cái nghề ẩn dưới mặt nước dần hiển lộ diện mạo đáng sợ của nó.
..........................
Tiểu khu Khí Tượng, phố Đông An.
Phương Hủy Đình mơ màng nghe thấy tiếng xe và tiếng chuông reo vào lớp của trường tiểu học bên cạnh, tức thì bò dậy, cố gắng mở đôi mắt cứ díp vào kia, nhìn đồng hồ.
Đã 8 giờ hơn rồi, cô hét lên một tiếng mặc mỗi đồ lót cứ thế nhảy xuống giường chạy vào nhà vệ sinh, hoảng loạn chạy ra mồm vẫn ngậm bàn chải đánh răng, tìm ví, tìm y phục, thi thoảng còn vỗ đầu vẫn hơi choáng.
Hôm qua uống rượu nhiều quá, là Kiếm Nam Xuân nữa chứ, uống thì rất êm, nhưng hơi rượu bốc lên một cái là mắt díp vào, còn nhớ mình đưa Soái Lãng về, nhưng không nhớ.
Lúc mặc quần áo, mẹ cô ở ngoài phòng hỏi: “Đình Đình, hôm nay còn chưa được nghỉ à?”
“Không nghỉ ạ, án còn chưa xong.” Phương Hủy Đình trả lời.
“Thật đúng là, không nên xuống cơ sở mà, đến mùng 1 tháng 5 mà không được nghỉ, cảnh sát nhân dân cũng không thể vì nhân dân mà mệt thành như thế chứ.” Mẹ cô than vãn.
“Có cách nào được ạ, muốn lên chức, lên cấp, đều phải có kinh nghiệm cơ sở, con cũng đâu muốn xuống... À mẹ ơi hôm qua ai đưa con về thế, sao con chẳng nhớ gì cả?” Phương Hủy Đình mặc xong cảnh phục, đi tìm mũ, ra ngoài thì mẹ cô đang bữa sáng, mẹ cô làm ở cục khí tượng, mỗi ngày làm bữa sáng còn chuẩn hơn cả dự báo thời tiết nữa, ngày nghỉ cũng không thay đổi.
Nghe khuê nữ hỏi, người mẹ cằn nhằn: “Tiểu Mộc chứ ai, mẹ nói con này Đình Đình, con có nhỏ nhít gì nữa đâu, một cô nương lớn tướng rồi mà uống say thành ra như thế là sao? May nhờ Tiểu Mộc đưa về đấy... Này, rốt cuộc con và Tiểu Mộc là thế nào hả? Mẹ thấy nó trông thật thà ngoan ngoãn lắm, cha mẹ làm gì?”
- Mẹ đừng đoán linh tinh, sợ con không gả đi được à? Nam nhân theo đuổi con có mà xếp thành cả liên đội... Mũ của con đâu rồi?
Phương Hủy Đình cuống cả lên, tìm chẳng thấy mũ đâu, mở cả tủ trà tìm.
“Nơi này... Lục lọi linh tinh, cứ cái tính đuểnh đoảng.” Người mẹ tìm thấy mũ trên ghế sô pha, vẫn giục con gái: “ Vậy con mau dẫn một đứa về cho mẹ xem nào, đáng lẽ không nên cho con đi học cảnh sát, từ khuê nữ xinh đẹp biến thành đứa con trai rồi... Chuyện tìm đối tượng phải tranh thủ, chứ công tác thì có bao giờ hết đâu? Đừng hi vọng gì vào cha mẹ con, ông ấy muốn tiền chẳng có tiền, muốn quyền chẳng có quyền...”
Đã muộn giờ thì chớ, lại phải nghe bài ca muôn thủa của mẹ, Phương Hủy Đình rất bực: “ Mẹ, sao mẹ vội đuổi con đi thế? Đợi con gả đi rồi sẽ không về thăm mẹ nữa.”
“Gớm tôi thèm lắm ấy, có cô ở nhà chỉ phiền thêm... Này rồi ăn xong hẵng đi, cứ bỏ bữa sáng như thế đến lúc đau dạ dày tha hồ mà khổ.”
“Vâng vâng, trên đường con sẽ ăn.”
Hai mẹ con đấu khẩu vài câu, chuyện thường ngày rồi, Phương Hủy Đình lòng như lửa đốt cầm bát cháo lên húp vài miếng, cầm hai cái bánh bao, chạy ù ra ngoài, kệ mẹ ở trong nhà than vãn.
Khi xuống lầu xem đồng hồ thì đã tám giờ rưỡi, chuyến này xong rồi, không đi xe điện nữa, Phương Hủy Đình chơi sang bắt taxi báo địa điểm... Vừa chỉnh trang phục vừa ăn bánh bao, làm lái xe buồn cười lắm, nhìn là biết cô nương này muộn giờ làm rồi.
Vội mà, dù không nói tới lập công thì cũng còn cái hóa đơn mấy nghìn trong ví đây này, chị vội chứ...