← Quay lại trang sách

Q1 - Chương: 248 Men say vừa tỉnh, đại án phát sinh. (3)

Xuống xe một cái Phương Hủy Đình bất chấp cả hình tượng chạy nước rút vào trung tâm giám sát, nhìn xe đi ra đi vào đơn vị là biết có chuyện lớn rồi, xe nhiều hơn bình thường gấp đôi.

Một là tới muộn sợ bị lãnh đạo bắt được, dù sao từ trên cục xuống cơ sở rèn luyện phải để lại ấn tượng tốt mới được, nếu không thời gian qua vất vả phí công à? Hai là cô lo cho hành động tối qua, không biết kết quả thế nào?

Đáng tiếc mình uống thực sự quá nhiều, không tham gia hành động, cũng không biết tra ra manh mối gì không, nếu không có thì mình chết. Manh mối này là do mình ra sức thuyết phục chính ủy Đồng, lãnh đạo đồng ý rất miễn cưỡng.

Chạy tới cổng đơn vị, bất ngờ là ở trước cổng lập trạm gác nghiêm ngặt như thời chiến, còn kiểm tra giấy tờ, đi gấp vào trong lầu, thấy mấy nhân viên thực địa đi ra, cô vội gọi một người quen: “Tiểu Hứa, đi đâu đấy?”

“Bắt nghi phạm, chị Phương chị giỏi thật đấy!” Chàng trai đó không dừng bước, vừa đi vừa giơ ngón tay cái nhảy lên xe cảnh sát.

Phương Hủy Đình càng chẳng hiểu gì, đi lên lầu, tổ công tác ở tầng ba tầng bốn đã loạn rồi, chuông điện thoại reo không ngừng, chính ủy Đồng đang không ngừng ra lệnh, không khí khẩn trương.

Vài phần chột dạ, Phương Hủy Đình rón rén trở về phòng, vừa đẩy cửa một cái liền giật mình, gian phòng bình thường có bốn người, giờ thành mười mấy người, ánh mắt đồng loạt nhìn cô, lạ lắm, lạ vô cùng, không giống ánh mắt giữa các đồng chí với nhau.

Cái đám nữ cảnh sát kinh tế này giống nữ nhân bình thường, đấu đá lẫn nhau, nói xấu sau lưng, buôn dưa hóng chuyện, nếu muốn một nữ nhân vừa mắt một nữ nhân khác, vậy còn khó hơn nhìn nghi phạm vừa mắt. Mình đường hoàng đi muộn một tiếng đồng hồ, nếu như để họ đồn thổi linh tinh thì chuyến xuống cơ sở này của mình coi như xong.

“Xin lỗi, xin lỗi, tôi tới muộn ...” Phương Hủy Đình rối rít xin lỗi, thái độ thành khẩn, vội vàng về chỗ, thậm chí không dám lý do gì cả, chỉ xin lỗi thôi, vậy mà người ta cứ nhìn theo mình, cười rất giả: “Mọi người làm sao thế? Sao lại ở hết chỗ này?”

“Oa, không phải chứ? Chị làm chuyện lớn như thế mà còn hỏi vì sao chúng tôi ở đây à?” Một nữ cảnh sát ngồi trước máy vi tính nói.

“Vì chị Phương mà kỳ nghỉ của chúng tôi bốc hơi rồi đấy, toàn bộ quay về đội, còn điều động luôn cả trực ban.” Nữ cảnh sát khác môi cong lên, rất bất đắc dĩ.

Cũng may còn có một người cung cấp thông tin, giơ ngón cái lên: “Chị Phương giỏi thật, nghe nói hôm qua chị một mình thâm nhập huyệt hổ, một bữa cơm câu được mấy con cá to.”

Phương Hủy Đình hiểu mà cũng không hiểu lắm, dè dặt hỏi: “Cá to? À, các cô nói mấy tên bán thẻ à?”

Vừa nhắc tới chuyện vụ án hôm qua một cái, các cô cảnh sát quên công việc, bàn tán sôi nổi, nói vụ án này đúng là hoang đường, người bảo vụ án lớn không ngờ, nghi phạm hai mấy rồi, chưa tính dính líu, huy động tới cả chi cục hình sự, chuyến này bọn họ bận rộn.

Tất nhiên trong lời nói khó tránh khỏi thể hiện hâm mộ Phương Hủy Đình, dù sao cô là người lôi ra manh mối trong vụ án bế tắc, làm Phương Hủy Đình càng nghe càng mừng.

Thành công rồi, có manh mối rồi, còn là manh mối lớn, bà cô đây không cần sợ phải trả cái hóa đơn kia nữa ... Nhớ tới Tiểu Mộc, hỏi hắn đâu, các cô gái chỉ phòng bên, nói là họ chiếm chỗ, đuổi hết nam cảnh sát đi, lập nên vùng trời riêng.

Tiểu Mộc đang dựa vào lưng ngủ gà ngủ gật, thấy Phương Hủy Đình xuất hiện, tinh thần phấn chấn hẳn, cầm cái bật lửa zippo cười híp mắt với cô, cô cũng bật cười.

Mánh khóe tối qua là ở đây, chiếc bật lửa zippo vàng, dù ai không hút thuốc cũng thích, chỉ có điều nó là sản phẩm của phòng kỹ thuật, tiễn bốn nghi phạm về, bọn họ ân cần tặng thuốc lá tặng bật lửa, chính là để theo dõi về tới hang ổ.

Bên cạnh chính là phòng tang vật, nhìn đống tang vật đem về, Phương Hủy Đình không dám tin, tới gần Tiểu Mộc hỏi nhỏ: “Số này đều là hôm qua mang về à?”

“Đúng thế, chị Phương, chúng ta lập công đầu rồi.” Tiểu Mộc dù mệt mỏi vẫn không che lấp được hưng phấn, ghé tai Phương Hủy Đình thì thầm: “Bắt được cá lớn, làm đám hình sự hâm mộ đỏ cả mắt.”

“Vậy có liên quan tới vụ án lừa đảo không?”

“Có, nghi phạm đúng là thông qua đám trung gian này mua lượng lớn thẻ ngân hàng, chỉ cần qua hôm nay thế nào cũng khóa được nghi phạm ... Lần này chúng ta vớ bở, riêng làm giả thẻ ngân hàng đủ thành vụ án riêng.”

Phương Hủy Đình thở phào nhẹ nhõm, lúc này thấy đống tang vật trở nên vừa mắt, vừa đối chiếu danh sách vừa nhìn tang vật bày trên bàn hội nghị hình bầu dục ...

Tiểu Mộc lại nói: “Nói ra chưa chắc chị đã tin, còn nhớ tên ít tuổi nhất, trông giống giá đỗ không? Hắn lại là tên làm lớn nhất, trong máy vi tính có cả phần mềm lập trình thẻ, hắn tốt nghiệp khoa vi tính đấy, hai bằng, có giấy chứng nhận lập trình viên, ngầu thật, tự biết làm thẻ ngân hàng ...”

“Chính là cái này à?” Phương Hủy Đình chỉ cái hộp bằng cỡ hộp trang diểm.

“Chính là nó, chỉ cần biết mật mã thẻ, mười giây sau có thể làm ra một thẻ, còn cái này nữa ...” Tiểu Mộc chỉ thiết bị điện tử: “Ngay cả bên kỹ thuật của chúng ta cũng lần đầu thấy, sản xuất ở Đài Loan, có thể phá giải đại bộ phận thẻ mạng GSM, trong máy vi tính của hắn riêng phần mềm phá giải mật mã đã hơn 20 loại ... Trong di động của hắn, một sim có 14 số, có thể tùy ý thay đổi sim các nước, hôm qua may nhớ có cái bật lửa này, nếu không hắn thay số một cái là chuồn ngay.”

“Tra ra được bao nhiêu thẻ ngân hàng?”

“Gần 2000 cái, chuyện làm ăn này căn bản không phải chỉ mấy người làm, hôm qua tôi còn không tin Soái Lãng nói, giờ mới biết còn nghiêm trọng hơn nữa, sắp hình thành chuỗi sản nghiệp chứ đùa à? Có người liên hệ với khách, có người phân phối số lượng lớn, có người gia công chế tác, người chuyên đi thu gom ... Đám này mà tụ lại một chỗ thì mở luôn cả ngân hàng chứ đùa à.”

“Đúng thế thật.”