← Quay lại trang sách

Q1 - Chương: 249 Men say vừa tỉnh, đại án phát sinh. (4)

Trong lúc hai người đang thì thầm với nhau thì có người gọi Mộc Đường Duy, là thư ký của cục trưởng Lưu, người kia thấy Phương Hủy đình liền nói thêm vừa vặn phó cục Lô cũng đang tìm họ.

Hai người mừng thầm, chắc là được lãnh đạo cổ vũ biểu dương rồi, bọn họ là cảnh sát nhỏ, không thân không thế, tất nhiên quý trọng. Rời phòng vật chứng, tới trước phòng tổ trưởng, bên trong có tiếng nói chuyện, thứ ký giải thích, phó cục Lô và chính ủy Đồng đang báo cáo với chuyên viên sở tỉnh và lãnh đạo cục tình hình mới nhất, cục trưởng Lưu muốn gặp người đầu tiên mò ra manh mối.

Nghe thế Tiểu Mộc có chút căng thẳng, kéo tay thư ký: “Này, lát nữa tôi phải nói gì?”

“Tôi làm sao biết anh phải nói gì, dù sao đừng nói linh tinh.” Thư ký chẳng buồn chỉ dẫn người vừa nhặt được công lao lớn.

“Cậu ngốc à?” Phương Hủy Đình mắng nhỏ: “Là do lãnh đạo chỉ huy chính xác, tập thể đoàn kết nỗ lực, chúng ta đã lần theo vô số manh mối rồi, có một cái chính xác là chuyện đương nhiên... Đừng khoe công sẽ có công.”

“Tôi có công gì mà khoe, tôi ở trong xe ngủ gật, chị cũng chẳng có công, chị uống say tới mức đi làm muộn.” Tiểu Mộc khẽ lẩm bẩm.

Phương Hủy Đình chẳng giận, làm vẻ mặt chỉ đạo: “Nhắc cậu vì muốn tốt cho cậu, có điều đoạn này lược bỏ đi đấy.”

Thư ký lên gõ cửa, bên trong gọi vào.

………. ….. ………

Đúng nửa tiếng sau mới thấy Mộc Đường Duy và Phương Hủy Đình từ văn phòng tổ trưởng tổ công tác đi ra.

Lúc vào và lúc ra nghiễm nhiên là hai dáng vẻ khác nhau, không ngoài dự liệu quả nhiên là biểu dương miệng, vinh dự không nhất định phải là thứ đáng tiền, có điều cấp cho một phần thể diện đủ thêm một phần hư vinh rồi.

Vừa ra ngoài đóng cửa phòng lại, hai người giơ nắm đấm nhìn nhau cười đắc ý, nếu không phải khu làm việc, có khi đã nhảy lên la hét ấy chứ.

Chuyện này thực sự đáng đắc ý, phó chính ủy Đồng ở trước mặt các lãnh đạo khen Tiểu Mộc chịu khó làm việc, không than vãn oán trách, lần trước tra hang ổ đa cấp còn bị thương nằm viện. Còn phó cục Lô không tiếc lời khen Phương Hủy Đình đầu óc linh hoạt, tư duy nhanh nhạy... Nói thế nào nhỉ, không thua kém nam nhi, để ở bộ phận tuyên truyền của cục công an thành phố thực sự lãng phí tài năng.

Lãnh đạo cục khen ngợi còn biểu thị sớm nghe danh hai đồng chí, lại còn bóp mép sự thực giới thiệu với người sở tỉnh hai đồng chí này là nòng cốt của tổ phá án lừa đảo.

Trên tỉnh xuống hai vị, một xử trưởng ban kinh tế, một là thành viên của tiểu tổ lãnh đạo chống lừa đảo kinh tế mới thành lập, là cán bộ cấp phó xử, cũng khen ngợi hai đồng chí trẻ là anh hùng xuất thiếu niên.

Sau đó bàn tới đường lối phá án, hai vị cấp trên thao thao bất tuyệt, nào là vụ án lừa đảo xuyên khu vực xưa nay luôn khó điều tra, thường ra tay từ manh mối quanh nghi phạm để lại, đào sâu tìm kỹ, mò ra manh mối có giá trị. Nhưng lần này không chỉ ngay lập tức tìm ra tung tích nghi phạm, còn mò ra cả loại tội phạm khác ẩn mình rất sâu, đó là chế tạo thẻ giả, phải coi đây là đường lối phá án mới.

Cứ cái gì nâng lên tầm lý luận là ghê rồi, Tiểu Mộc nghe mà líu lưỡi, cảm tưởng người ta đang nói tới ai chứ không phải mình, khi lãnh đạo hỏi tới đường lối tư duy tìm ra manh mối, điều đầu tiên hắn nghĩ tới người liên tục đả kích mình, nửa thật nửa giả biểu thị, kỳ thực tôi không làm gì cả, tất cả được lãnh đạo bố trí tỉ mỉ, tôi chỉ làm theo bố trí. Sau khi điều tra không có kết quả, tôi nghĩ vấn đề khả năng do cách chúng ta suy đoán thủ pháp kẻ lừa đảo, nghi phạm đã dám rút tiền tức không sợ chúng ta tra, vậy tra theo manh mối người rút tiền lẫn thẻ là vô ích. Vấn đề khả năng ở nguồn gốc của thẻ ngân hàng, cộng thêm tin tức do nội tuyến của chúng tôi cung cấp, tìm tới người trung gian. Đây vốn là tin tức nhiều nghi vấn, nhưng nhờ lãnh đạo cao trọng nên có thành quả hôm qua...

Lãnh đạo cục lẫn người sở tỉnh nghe Tiểu Mộc nỗ lực không quên tập thể, càng tán thưởng, nói chuyện càng thoải mái vui vẻ hơn.

Khi hỏi tới Phương Hủy Đình, cô trả lời càng mạch lạc, không thiếu được khoe chuyên ngành một phen, nói thẳng mỗi loại tội phạm biểu thị một loại bệnh tâm lý, kẻ lừa đảo biểu hiện ra loại tâm lý cầu may và đầu cơ, trừ kiếm tiền còn thỏa mãn cảm giác tâm lý. Dưới sự thôi thúc tâm lý này, tư duy của chúng khác người thường, nên điều tra phải cân nhắc từ quỹ tích tâm lý của nghi phạm, men theo đó sẽ tìm ra sơ hở trong thủ pháp của chúng... Chuyện hôm nay là một minh chứng.

Quả này còn khen nhiều hơn, lãnh đạo tỉnh vỗ tay nói người trẻ tuổi này suy nghĩ mới mẻ, dùng chuyên môn vào thực tiễn, tiền đồ vô lượng.

Đúng, là tiền đồ vô lượng đấy, lãnh đạo cấp tỉnh cũng khen rồi, đợi lúc xét lên cấp lại còn chẳng thuận lợi sao? Khi ra ngoài rồi Tiểu Mộc lâng lâng, đại bộ phận anh em tốt nghiệp xuống huyện hoặc là đồn công an, lần này lập công rồi, có khi được trực tiếp vào chi đội hình sự ấy chứ.

Ai ngờ Phương Hủy Đình mắng: “Mặt cậu dày thật đấy, trộm luôn lời của Soái Lãng ra nói à?”

Tiểu Mộc hơi xấu hổ, có điều nhìn Phương Hủy Đình cũng đang mừng ra mặt, phản bác: “Chị Phương, chị đừng có chỉ trêu tôi, tôi tuy mượn lời Soái Lãng, nhưng nói có chứng có cứ. Còn chị thì nói cái gì mà tâm lý nghi phạm, đã mười mấy ngày rồi chúng ta như ruồi không đầu, nếu cách của chị mà dùng được, thì chúng ta phá án lâu rồi.”

“A, trêu tôi hả, tôi dựa vào phân tích tâm lý nên tin Soái Lãng, tôi báo cáo lên tổ xin thực hiện kế hoạch, còn cậu nói Soái Lãng lừa ăn lừa uống, ngồi trong xe đợi còn không vui.”

“Hì hì, chị Phương, dù gì tôi cũng đưa chị về mà, đừng bêu mặt tôi chứ... Nhưng mà chị có thấy chúng ta hơi, có hơi...”

“Có hơi làm sao, ấp úng gì?” Phương Hủy Đình nghi hoặc.

“Thì có hơi mặt dày vô sỉ quá không, ý tôi là hai chúng ta có làm gì đâu, tới nhà Soái tiền bối, ăn chực một bữa, quay về chị lại ăn uống một bữa nữa, tôi thì ngủ gật trên xe, sau đó sáng hôm sau chúng ta thành anh hùng, tôi cứ thấy cứ chột dạ thế nào ấy...” Tiểu Mộc rụt rè nói, mắt nhìn hai đầu hành lang như trộm. sợ người ta biết sự thực, công thần gì chứ, bọn họ chỉ ăn với ngủ.

Nói ra đúng thật, Tiểu Mộc ngủ gật không cần nói, Phương Hủy Đình tuy đúng là xin phép lãnh đạo, nhưng mà khi ăn uống cô thậm chí chẳng nói được mấy câu, tiếp đó say rượu ngủ tới tận sáng, nghi phạm do Soái Lãng chỉ ra, bắt là do tổ thực địa, hai người chả có công gì.

“Thế cậu định làm sao? Nói hai chúng ta chẳng làm gì à, cậu suy nghĩ như vậy là không đúng, cậu phải nghĩ thế này, hai chúng ta tóm được Soái Lãng, giúp cha con họ đoàn tụ, chính nhờ thế mà vô tình tìm ra manh mối, đó gọi là làm việc tốt được trời phù hộ... Nếu không có chúng ta, Soái Lãng liệu có tự dưng đi chỉ ra nghi phạm không, trong tổ có người mà bắt không?”

“Chị nói đúng thật... Cơ mà tôi vẫn thấy có gì đó, ý tôi nói là về chuyên môn cảnh sát, chúng ta không làm được gì, mà công lại nhận hết rồi. Tiểu Mộc vẫn còn xấu hổ, dù sao mới tốt nghiệp thôi, còn non nớt lắm, thật thà lắm, chưa bị xã hội vấy bẩn: “Hay là chúng ta hết giờ làm mời anh ấy một bữa cám ơn, chị có bận gì không?”

“Được, cậu hẹn đi, tôi không bận gì.” Phương Hủy Đình gật đầu, công này đáng để tên đó xẻo một bữa.