Q1 - Chương: 250 Chẳng chịu thay đổi, việc mình mình làm. (1)
Tiểu Mộc mặt tươi hơn hớn lấy di động ra gọi cho Soái Lãng, vừa nói mời cơm, không hiểu có chuyện gì mà mặt khó coi, như có biến cố vậy, vừa kết thúc điện thoại đã bực bội: “Anh ta không nể mặt chút nào, chị có biết anh ta nói gì không?”
“Nói gì?” Phương Hủy Đình không hiểu, mời ăn cơm mà còn nói lời khó nghe à?
“Anh ta bảo hai nam nhân ăn cơm với nhau có gì hay ho, không đi ... Tôi bảo có cả chị Phương, anh ta lại nói, hai nam một nữ mất hứng, không đi …” Tiểu Mộc cứ như bát tự không hợp với Soái Lãng vậy, chuyện tốt hay chuyện xấu đều có thể cãi nhau được: “Hay kệ anh ta đi, hôm nay có khi anh ta gặp chuyện gì không thuận lợi rồi.”
“Thôi, để tôi ...” Phương Hủy Đình lấy di động ra, vừa gọi một cái bên kia nhận máy luôn, thế là nụ cười càng thêm phần rực rỡ: “... A lô, Soái Lãng, anh làm gì đấy, sao nói chuyện với Tiểu Mộc như vậy ... Tối này tụ tập không, cám ơn anh chuyện hôm qua.”
Tiểu Mộc nhìn nét mặt Phương Hủy Đình, đó là nụ cười phát ra từ nội tâm, hắn lại thêm chút đố kỵ, ngày ngày ở bên nhau mà chẳng thấy cô nhẹ nhàng với hắn mấy câu, chẳng lẽ hai người này có ý với nhau?
Đột nhiên nghĩ tới đó, Tiểu Mộc càng ủ rũ, bảo sao người ta cứ hay nói, rau ngon bị lợn gặm hết.
Í, có biến rồi, nụ cười trên mặt Phương Hủy Đình dần biến mất, giọng cũng hạ thấp xuống, không biết nói cái gì, đột nhiên sầm mặt, sau đó tắt máy không có dấu hiệu gì cả, mím chặt môi, mũi hít thở mạnh, bộ dạng cứ như là muốn đánh người.
Tiểu Mộc theo bản năng tránh xa một chút khỏi trúng phải tai bay vạ gió, không biết vì sao mà chớp mắt thành ra như thế.
Phương Hủy Đình hít thở một hồi có vẻ điều tiết phần nào, nghiến răng nói: “Loại người gì thế không biết! Dám nói với tôi là đi tiếp thị đồ uống không có thời gian ... Té ra tôi còn không quan trọng bằng mấy két đồ uống à?”
Ra thế, mỹ nữ bị ngó lơ, sức hút bị nghi vấn, cho nên mới tức giận như vậy, cơ mà cũng lạ, tên đó chẳng phải háo sắc làm à? Tiểu Mộc khó hiểu, tự nhiên lại đổi tính.
Phương Hủy Đình còn tức giận hơn cả bị sàm sỡ, nhất là ngay trước mặt Tiểu Mộc, thấy mất mặt vô cùng, thẹn quá hóa giận nói: “Tiểu Mộc, hết giờ làm đừng đi, chị mời cậu ... Tìm ra manh mối trọng đại như thế, chúng ta phải chúc mừng.”
Tiểu Mộc nuốt nước bọt, chưa gì hắn đã thấy bữa cơm này khó trôi.
............... ..............
Đại Đông Quan, cái ngõ nhỏ, tiểu khu Quang Minh, trong cái ổ thanh niên lười vừa qua Lễ Lao Đông Quốc Tế, Soái Lãng đặt điện thoại xuống, Tiểu Mộc tính cũng tốt, nhưng quá đàng hoàng, nói chuyện khó mà hòa hợp. Còn về Phương Hủy Đình, đúng là mỹ nữ thật, y cũng từng động lòng, chỉ là bây giờ, không hứng thú với chuyện nam nữ, mà phải nói thẳng ra là hiện Soái Lãng chẳng hứng thú với chuyện gì cả ...
Hôm qua tích cực như thế là vì vụ án, giờ làm xong điều cần làm rồi, giờ nhận lời mời giống để cám ơn kia thì quan hệ giữa người và người mang dấu vết lợi dụng quá rõ ràng.
Thế nên Soái Lãng từ chối lời mời của hai người.
Còn nguyên nhân sâu xa hơn nữa, mỗi lần nghĩ tới Tang Nhã, nghĩ tới đêm tiêu hồn đó cùng cô, mọi cô gái bên cạnh liền trở nên thua kém, có chút cảm giác "từng trải bốn biển màng gì nước".
Cô gái đó đến cũng nhanh, đi cũng nhanh, tựa như làn gió thơm, nhưng để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng Soái Lãng.
Lúc này đây Soái Lãng chẳng muốn gặp ai, chẳng muốn quan hệ với ai, tất nhiên là trừ mấy anh em cùng thuê nhà, có chút ý vị giống con thú bị thương, mò về ổ tìm kiếm chút an ủi từ tình thân đồng loại.
Tiếp tục cúi đầu nhập số điện thoại, di động vừa mới mua, số cũ mất rồi, không đóng tiền bị khóa, chẳng buồn lấy lại nữa, may mà có cuốn sổ chép tay. Soái Lãng chọn những số hay liên lạc nhập vào, dù vẫn đau lòng, buồn bã nhưng phải quay về cuộc sống bình thường rồi, có những thứ không thể không bỏ xuống, không thể mãi chìm đắm vào nhung nhớ.
Nhận điện thoại, trầm tư, nhập số ...
Một loạt hành động quái dị của Soái Lãng lọt vào mắt ba người anh em, Hàn Đồng Cảng đưa mắt ra hiệu cho Điền Viên và Bình Quả vừa chuẩn bị xong bữa sáng do dậy muộn, đánh đầu về phía Soái Lãng. Ba anh em thì thầm thương lượng gì đó, gật đầu đồng thuận rồi Hàn Đồng Cảng đi về phòng Soái Lãng, hai thằng bê hai bát mì ăn liền đi theo.
Chẳng mấy khi có một ngày nghỉ, chẳng mấy khi có tâm tình thả lỏng thoải mái, Hàn Đồng Cảng tới hỏi thăm Soái Lãng cha y có khỏe không, Soái Lãng cười gật đầu, không muốn nói nhiều về chuyện này.
Lão Hàn ngồi xuống vỗ vai Soái Lãng: “Chuyện lần trước tôi nói với cậu đó, cậu có để trong đầu không vậy, hôm qua Lôi Hân Lôi còn gọi điện thoại hỏi xem có muốn tới Duệ Sĩ làm việc hay không? Tôi thấy cậu nhanh nhạy có vẻ hợp đấy, làm việc săn đầu người vài năm, có khi còn mượn công làm tư, kiếm được em gái giai tầng trí thức, không phải tốt à?”
Soái Lãng lắc đầu: “ Anh lại không biết tháng 5,6,7 là mua tiêu thụ nước giải khát tốt nhất trong năm, tới tháng 8 nhập học, là lúc bán sách tư liệu các loại, rồi nhập đông càng bận rộn, tôi kiếm chắc năm bảy ngàn một tháng, có ngốc mới đi kiếm 3000.”
“Nhưng mà mỗi ngày phải chạy đông chạy tây, khiêng lên khuân xuống, vất vả lắm.” Hàn Đồng Cảng khuyên.
“Tôi cũng muốn kiếm tiền nhàn nhã lắm, nhưng chuyện tốt ở đâu ra, anh biết tôi mà, tôi ghét nhất bị người khác quản.”
Cái tính con lừa không biết tốt xấu của cái thằng này nó lại trỗi dậy rồi, Hàn lão đại đánh mắt, Điền Viên nuốt nốt miếng mì ngồi xuống giường, thần sắc trịnh trọng: “Nhị ca, chuyện đó không thể làm mãi được, anh bán toàn mấy thứ hàng giả hàng nhái kém chất lượng, bị người ta bắt được không có kết cục tốt đâu ... Em thấy anh nên tìm công việc nào ổn định đáng oàng chút, khỏi phải suốt ngày nơm nớp lo sợ.”
“Anh cũng muốn bán hàng thật lắm chứ, nhưng có đâu ...” Soái Lãng nhìn cái mặt béo tròn mà xảo trá của Điền Viên là bực rồi: “Mày bán máy vi tính mà còn dám giáo dục anh à, linh kiện của bọn mày toàn là hàng nhái, không thì cũng là hàng nhập lậu, hàng cũ tân trang, ăn thịt người ta ăn tới cả xương rồi.”
“Chuyện này làm sao trách em được, giờ bán ổ cứng dung lượng lớn mà không chứa ít phim hay người ta chẳng thèm mua ấy chứ ...”
Thằng này vừa biện giải đã lạc đề, đúng là ăn hại không trông cậy gì được, kéo sáng bên. Đến Bình Quả ra trận, nhìn di động của Soái Lãng, cười nịnh: “Nhị ca, là lão đại bảo em khuyên anh, em thấy cũng có lý lắm, sống phải nghĩ xa một chút, nên tìm việc gì có thể làm lâu dài có thể tiến bộ và mình thích ... Anh cứ phiêu bạt mãi thế này, mỗi lần lại làm từ đầu, không phải lãng phí cơ hội à?”
“Nghe rõ chưa? Mọi người đều muốn tốt cho cậu mà thôi.” Hàn Đồng Cảng tranh thủ khuyên: “ Tôi không nói tới an bài của cha cậu nữa, nếu không có, cậu tới Duệ Sĩ thử xem, dù gì người ta có công ty con khắp cả nước, mười mấy thành phố lớn đều có chi nhánh, danh tiếng lớn. Làm việc công ty lớn cơ hội nhiều hơn ở mấy quán nhỏ như chúng tôi.”
“Nghề này cậu làm được đấy, không cần bằng cấp hay trình độ ngoại ngữ, cậu có mắt nhìn người, lại giỏi ứng biến, lắm trò, biết đâu cậu lại làm ra thành tựu ấy chứ ... Không đi thì cậu làm gì, lại như mọi năm, được ngày nào hay ngày đấy à?”