Q1 - Chương: 251 Chẳng chịu thay đổi, việc mình mình làm. (2)
“Tôi cũng đang quy hoạch cuộc đời đấy chứ? Nhân lúc còn trẻ làm nhiều một chút, kiếm chút tiền, đợi năm 30 tuổi thì tự mở cái quán nhỏ, 40 tuổi nghỉ hưu, 50 tuổi dưỡng lão không thiếu tiền... Sao lại nói là sống qua ngày?”
Soái Lãng gập cuốn sổ tay lại, bắt đầu diễn giảng: “ Lão Đại, đừng hỏi tôi tính chuyện tương lai ra sao, anh thì thế nào? Anh đã nghĩ chưa, dù anh từ thực tập lên được phóng viên chính thức thì sao nào? Một tháng vài nghìn, thêm ít tiền tăng ca sai bảo người ta như gia súc, có ý nghĩa gì chứ?”
“Anh nhìn lại anh đi, mới thức đêm vài năm mà giờ sức khỏe kém thế nào? Chống đẩy được 10 cái không? Tôi thấy cứ thế này anh không cần nghĩ tới dưỡng lão nữa rồi... mà cái tòa báo của anh chỉ là nhánh nhỏ, khác gì sạp hàng bầy lề đường, không chừng mai đổ bể luôn ấy, tôi thấy anh nên theo tôi làm mới đúng, tranh thủ có chút tích lũy mà dưỡng già...”
Hàn Đồng Cảng tức tới mắt chỉ còn lòng trắng, chỉ mặt Soái Lãng không nói ra mời.
Nói xong lão đại, Soái Lãng lại quay sang hai thằng đồng phạm: “Mông Bự, so với hai người kia, mày có tiền đồ hơn hẳn đấy, vì sao? Bọn họ còn một chút lương tâm, mày thì đến chút cặn cũng không còn.”
“F*ck, anh nói em thế à, chúng ta thì khác gì nhau.” Điền Viên nghe không lọt tai nữa.
“Không phải anh mắng mày, mà anh nói mày có tiềm chất thành công nhất đấy, từ khi mày vứt bỏ thể diện đi bán linh kiện máy tính, anh thấy cánh cửa thành công mở ra với mày rồi.” Soái Lãng cười thiện chí: “Song anh thấy mày chọn nghề không đúng rồi, không nên khuất mình dưới người ta như thế.”
“Không đúng chỗ nào? Thế anh nói phải làm sao?”
“Theo anh chứ còn sao nữa, anh thấy mày béo mũm mĩm, ba vòng bằng nhau, mày thấy có giống chai đồ uống không? Mặc thêm cái áo của nhà phân phối, trực tiếp hóa thân thành biển quảng cáo sống.”
“Xì...”
“Sao lại không làm chứ, mỗi tháng kiếm hơn bây giờ hai ba lần đấy.”
“Không đi, theo anh tổn thương tự tôn lắm.” Điền Viên bị Soái Lãng nói cho đỏ mặt tía tai, ôm bát mì đi ra khỏi phòng.
Soái Lãng chẳng giữ lại, ánh mắt chiều vào Bình Quả đang cười đểu thằng bạn: “ Quả Nhi, nghe anh nói này, thực ra năm nay anh định làm lớn đấy, không phải cò con như mọi năm đây, hiện không thiếu gì cả, chỉ thiếu người thôi. Nếu không mày đừng làm quảng cáo nữa, theo anh bán nước giải khát đi, sáng nay ông chủ Bì gọi điện cho anh rồi, anh định kiểm một mẻ.”
“Được bao nhiêu?” Bình Quả vốn không muốn làm việc mất nhân phẩm đó đâu, nhưng mà nghe tới tiền nên hỏi chút, hỏi thôi mà, chết ai đâu.
“Vài vạn, làm ba tháng bằng tiền lương cả năm.” Soái Lãng nói vọng ra ngoài: “Mông Bự, có đi không, bằng vào cái mồm không biết mệt của mày, kiếm hơi bị được đấy.”
“Thôi đi, mùa hè cũng là mùa tiêu thụ vàng của máy vi tính, không đi.” Điền Viên từ chối dứt khoát.
Soái Lãng dụ dỗ: “Quả Nhi, mày đừng có suốt ngày mải mê tán phét mới mấy cô bé, tranh thủ kiếm ít tiền mai này về quê sửa lại nhà cưới vợ mới là chính đạo... Mày thật thà mỗi tháng kiếm hai ba nghìn đồng, thích uống nước quả cũng không dám, toàn đợi anh mua rồi uống miễn phí, sao phải sống khổ thế... Đi theo anh đi, làm trợ thủ cho anh...”
“Em thấy thôi đi, anh làm việc khiếp lắm, trời nóng cháy da thế này mà ngày ngày chạy đi chạy lại ngoài đường, một ngày lột mấy lớp da cho đủ, em không chịu nổi...” Bình Quả nhìn cơ bắp đen như thép nguội của Soái Lãng mà khiếp, mỗi năm tới mùa này Soái Lãng lại đen thêm vài phần, tiền kiếm cũng khiếp đấy, nhưng không phải người thường chịu nổi. Sợ Nhị ca lại rủ rê nên chuồn trước.
Hai đứa chạy rồi chỉ còn lại Hàn lão đại, hắn tất nhiên không chịu làm việc này.
Soái Lãng thất vọng vỗ đùi: “ Anh em với nhau sao không có ai chúng chí hướng với tôi chứ?... Lão đại, anh đừng nhìn tôi như thế, tôi thừa biết ý anh, anh tích cực tác hợp cho tôi với công ty Duệ Sĩ kia vì muốn nhân cơ hội này để nối lại tình xưa với Lôi Hân Lôi chứ gì?”
“Vô ích thôi, lão đại, anh không rút tí kinh nghiệm nào sao? Phải có chút cơ sở kinh tế rồi hãy nói chuyện tình cảm, nếu không anh làm gì cũng phí hoài thôi, với thu nhập bây giờ của anh, tối đa chỉ đủ để làm chút tình một đêm, khỏi mơ tới lâu dài... Hay là anh từ chức đi, hai ta làm cũng nhau. Anh cẩn thận, làm quản lý được đấy, vừa vặn mặt này tôi kém.”
“Thôi, tôi không khuyên nổi cậu, cậu cứ làm theo ý mình đi.” Hàn Đồng Cảng đứng dậy, ý tốt bị người ta cười nhạo, ai chịu nổi.
Soái Lãng giữ lại: “Đừng, lão đại, anh không thấy công việc sáng cắp cặp đi, tối hết giờ về quá thiếu sáng tạo à? Anh không thấy suốt ngày sống dưới sai bảo của người khác vô vị à? Anh hiểu lầm về cuộc sống ổn định rồi, tòa báo của anh, chẳng phải công vụ viên cũng chẳng phải biên chế sự nghiệp, một tờ báo nhỏ, giờ tồn tại gian nan, anh không tự tìm lối ra cho mình?”
“Tốt nhất là mấy anh em ta trói vào làm một, keo này thua rồi thì cùng lắm làm công việc khác, nhưng nếu vận tốt chút, tích góp được ít gia sản, khi đó kinh doanh, đầu tư đều được. Lôi Hân Lôi theo đuổi anh, anh còn đuổi đi ấy chứ... Ê đừng đi, tôi chưa nói hết, tôi thật lòng mời anh mà, người thường tôi không thèm nhìn trúng đâu.”
“Tốt nhất là cậu đừng nhìn trúng tôi.” Hàn Đồng Cảng dở khóc dở cười, không thèm để ý lời dụ dỗ của Soái Lãng nữa, vốn định khuyên y đừng đứng núi này trông núi nọ, khuyên đi khuyên lại bị người ta nói cho dao động rồi.
Đi hết rồi, chả dụ được một ai, Soái Lãng không thất vọng lắm, muốn người khác bước ra khỏi vùng an toàn là không dễ dàng, y cũng vậy thôi, nếu không trải qua chuyện vừa rồi thì y hẳn cũng bị cuộc sống mài mòn.
Lão già nói đúng, không có cơ sở kinh tế, chẳng làm được, lão ấy cũng nói, trí tuệ dân gian có thể làm lớn … à, Soái Lãng không nhớ rõ mấy câu triết lý, đại khái là vậy, lão gia nói y có thể làm việc lớn mà.
Soái Lãng đứng dậy, mặc lên người bộ quần áo vài chục đồng, hôm nay trời nóng, mặc cái quần lửng rộng thùng thình, đi dép lê ra ngoài. Điền Viên lười về phòng ngủ, Bình Quả đeo tai nghe chơi game say sưa, Hàn lão đại vẫn còn tính thư sinh, đang ôm cuốn từ điển lớn, không biết tra cái gì.
Bốn người đều có cuộc sống riêng, không miễn cưỡng được.
Soái Lãng báo một câu rồi ra ngoài, vừa ra cửa sóng nhiệt ập vào mặt làm y phải cau mày, xem ra mùa hè năm nay kiếm tiền không dễ dàng rồi...