Q1 - Chương: 252 Thời cơ đã tới, đả kích hàng giả. (1)
Gần tới buổi trưa, bất kể là trong nhà hay ngoài đường chỉ có một cảm giác: Nóng.
Hai bên đường hàng cây cối xanh mươn mướt, trêu tức người qua đường cúi đầu rảo bước, đến mặt đất tựa hồ cũng bị nung cho bốc lên hơi nóng, từ đầu đường tới cuối đường. Khắp nơi là người đi đường ô che mặc mũ lưỡi trai, thi thoảng ánh sáng phản chiếu từ tòa nhà cao tầng làm người ta hoa mắt, tăng thêm vài phần bức bối trong lòng.
Nóng! Quá nóng! Đối với thành phố hơn 7 triệu dân cư này, thời khắc khó sống nhất trong năm bắt đầu rồi.
Ngoại thành phía bắc, gần đường cao tốc, cuối đường Thụy Đạt, mấy chữ "Giải khát Phi Bằng" treo ở nơi bắt mắt nhất trên cây bên đường, xe qua xe lại cách một km vẫn thấy rõ ràng, chữ rất lớn, rất khí phách, thể hiện được khí thế của công ty này.
Tọa lạc dưới tấm biển đó là địa điểm rộng hơn 30 mẫu, trong đó có tòa nhà cao 10 tầng và 12 kho hàng, đủ để áp đảo giới nước giải khát của Trung Châu.
Sự thực thì nghiệp vụ nơi này không chỉ giới hạn ở Trung Châu nữa, toàn tỉnh có 8 thành phố, hơn trăm nguồn hàng đều tới từ nơi này.
Gần trưa, đủ các loại xe vào công ty, từ trên xe xuống là người đi một mình, hoặc kết bạn với nhau, nam nhiều nữ ít, đa phần là trung niên, nhìn một cái là biết người có gia đình có sự nghiệp, họ nói khẩu âm Trung Châu là chính.
Nữ trợ lý giám đốc Tần Nhiễm dẫn một nhóm nhân viên nghiệp vụ đón tiếp ở sảnh, an bài người đưa lên phòng hội nghị.
Mỗi năm trước khi mùa tiêu thụ tới, công ti đều tổ chức một cuộc đại hội bán hàng, sản phẩm mới đưa ra thị trường, phân chia khu vực, điều chỉnh giá cả, chính sách ưu đãi đều giải quyết ở đại hội. Giữa công ty và nhà buôn tuy quan hệ lỏng lẻo, không vì Phi Bằng trực tiếp phân khối hàng ở thiếu đi bóng dáng họ, ngược lại những người này mỗi năm tiêu thụ một phần ba tổng lượng hàng của Phi Bằng, không thể xem nhẹ.
Tổng cộng có 24 vị phần đông là khách hàng lâu năm, rất quen thuộc với Tần Nhiễm, thậm chí có người Tần Nhiễm nhớ đi từ xe Alto chuyển sang Passat, từ Passat sang Honda, hôm nay lái Mercedes tới rồi, gần như chứng kiến cả lịch sử phát triển.
Chào hỏi lần lượt từng người, vị cuối cùng là Vương Chiến Cường tới từ khu Đông Tân, nam, trên 20, đi chiếc xe Phú Khang, tươi cười bắt tay Tần Nhiễm: “Trợ lý Tần, sắp điều chỉnh giá cả hả?”
“Không chỉ điều chỉnh giá cả thôi đâu, ông chủ Vương, năm ngoái anh mới gia nhập nên không hiểu tình hình, mỗi năm đều có đại hội bán hàng thế này, chẳng có chuyện gì cả đâu, tổng giám đốc Lâm muốn gặp mặt mọi người, mời khách hàng lớn ăn cơm, tăng cường liên hệ thôi.. Mời.”
Tần Nhiễm đưa tay mời ông chủ Vương vào thang máy, ấn tầng 10, quay sang nở nụ cười nghề nghiệp, vị này là người mới nhưng chiếm cứ vị trí hoàng kim ở khu Đông Tân, lượng tiêu thụ tăng vọt chen chân vào hàng ngũ khách hàng lớn, tới khi nhận thiếp mời còn không biết sao mình thăng cấp rồi.
Ông chủ Vương khách khí: “Tôi thì tính là khách hàng lớn gì chứ, đều nhờ xung quanh có mấy cái trường học... À phải rồi trợ lý Tần, tôi nghe nói chúng ta lấy được quyền đại lý đồ uống giấm táo rồi à?”
“Đúng thế, vốn quyền kinh doanh đại lý thuộc về Tam Lộc, Tam Lộc xảy ra chuyện, đại lý và kênh tiêu thụ kẹt mấy trăm vạn tiền hàng, không bán đi được, trả không xong, sụp đổ trong một đêm, ngành này của chúng ta, lên nhanh và đổ cũng nhanh... Mười năm qua có bao nhiêu thương hiệu sụp đỗ, tôi chẳng nhớ rõ nữa.” Tần Nhiễm giải thích.
Ông chủ Vương không tự nhiên lắm, trong lòng thầm tính toán vụ làm ăn này có nên tham gia không, đúng như trợ lý Tần nói, nghề này phất lên nhanh, đổ cũng nhanh, mấy năm trước còn có thể mua nợ ở đại lý để giảm bớt áp lực tài chính, bây giờ đại bộ phận thành tiền trao cháo múc, đặt biệt vào vụ tiêu thụ, bất cần chút mất cả gia sản chẳng chơi.
Lên tới tầng 10, Tần Nhiễm gọi nhân viên tới phân chia tài liệu cho khách hàng, không bao lâu sau tổng giám đốc được thư ký tháp tùng tới nơi.
Tổng giám đốc giống hầu hết các ông chủ lớn khác, bụng phệ, mặt béo tốt cười không thấy mắt đâu, vừa vào đã thân thiết chào hỏi Lão Lý, Lão Trần, quen thân lâu năm, được trợ lý giới thiệu, bắt tay người mới ông chủ Vương, trò chuyện một lúc, làm ông chủ Vương kích động lắm.
Phải nói thế nào nhỉ, kỳ thực người càng có tiền tới mức độ nào đó, họ không hống hách thích khoe của như dân gian đồn, ngược lại đa phần khiêm tốn lịch sự, ngược lại người từ tầng dưới ngoi lên, từng chịu khổ cực mới càng có kiểu đó. Hàn huyên vài câu, chủ khách ngồi xuống, Vương Chiến Cường có ấn tượng rất tốt.
Hội nghị bắt đầu, đơn giản thôi, phải đặt hàng ba tháng, trợ lý Tần giới thiệu các thương hiệu vừa mới ký kết, đã có hết trong tờ tuyên truyền, có người đề xuất nghi vấn về giá cả, tranh thủ kéo dài thời gian thanh toán tiền.
Trợ lý Tần có vẻ quen thuộc chuyện này lắm, luôn nói một câu "Giá của Phi Bằng là thấp nhất thị trường", sau đó khéo léo chuyển sang chủ đề khác.
Không khí chẳng sôi động, chẳng buồn tẻ, Vương Chiến Cường cùng đồng nghiệp xung quanh nhỏ giọng bàn tán, thống nhất nhận thức, nói đi nói lại cái đại hội này chủ yếu là đại lý thăm dò bài tẩy của lái buôn, lái buôn thì ước chừng hàng tồn kho của đại lý để ép giá.
Cái nghề này từ đại lý tới kênh phân phối, từ kênh phân phối ra thị trường cơ bản hình thành mô hình cố định chắc chắn, nhiều thương hiệu đã có tiếng trong lòng người tiêu dùng, căn bản không cần quá tốn sức tiếp thị, lợi nhuận ít, nhưng lượng nhiều. Thế nên bán được một cái là tiền ùn ùn về, kẹt hàng một cái cũng chết luôn được, lợi nhuận mỏng quá mà, không bù nổi số hàng tồn.
Xung quanh bàn tán giá cả, rồi hỏi về sản phẩm mới, đòi hỏi ưu đãi, Vương Chiến Vương hứng thú với ổng giám đốc Lâm nhiều hơn, vị này là nhân vật truyền kỳ trong giới rồi.
Nghe nói tổng giám đốc Lâm này 20 năm trước còn đẩy xe bán kem ngoài đường, có được ít tiền, nhân lúc thị trường giám sát chưa chặt, hàng giả hoành hành, mở xưởng nhỏ kiếm không ít. Rồi tới thời thương hiệu nước ngoài ùn ùn kéo vào trong nước, ông ta chuyển sang làm đại lý, làm ăn chính quy đàng hoàng. Không được vài năm, các nhà xưởng nhỏ sụp đổ, Phi Bằng cứ thế lên mãi, giờ tạo thành kênh tiêu thụ lớn, khiến người ta phải tới xin chén cơm.