← Quay lại trang sách

Q1 - Chương: 254 Ngoài miệng ba hoa, trong lòng khó lường. (1)

Cửa sắt rỉ rồi, không thể gõ, chạm vào một cái là đầy rỉ sắt, Soái Lãng chẳng khách khí co chân đá vài cái, bên trong liền hô "tới đây, tới đây", chính là cái giọng oang oang của Lão Bì.

Nơi này diện tích vài mẫu, gần ngoại ô, thích hợp hành nghề cơ động, trong tay Lão Bì có năm sáu tên thủ hạ, xe bảy tám cái, toàn là xe đạp ba bánh, chính nhờ đội quân du kích này mà vượt qua cục công thương, thành quản làm giàu.

Rầm một cái cửa ra, một nam nhân râu ria đầy mặt, lông mày chổi xể mắt to mồm rộng đứng đó, vừa thấy Soái Lãng mừng rỡ ôm chầm lấy, như gặp lại anh em mất tích lâu ngày: “.... Úi úi, đợi cậu mãi thôi, hai tuần liền không tìm thấy cậu, hỏi ai cũng không biết... còn không tìm được cậu thì chuyến này tới Trung Châu phí công rồi.”

“Buông ra! Nóng....” Soái Lãng thoát khỏi vòng tay của Lão Bì: “Đừng nói lời buồn nôn nữa, mà anh cũng hơn 40 rồi, không thể bơn bớt chút đi à, tiền kiếm bao nhiêu cho đủ.”

Lão Bì cực kỳ khoan dung với Soái Lãng: “Thì cậu nói đấy thôi, tiền mà, bao nhiêu cho đủ chứ?”

“Vậy năm nay anh chuẩn bị kiếm bao nhiêu đây?”

“Hề hề, cái này phải xem cậu.”

“Nói thật nhé, tôi không muốn làm cái việc này nữa, kiếm đồng tiền mà giật mình thon thót.” Soái Lãng làm ra vẻ chẳng mấy nhiệt tình.

Lão Bì cười nịnh: “Đừng, đừng mà, chúng ta có bán hàng giả hàng nhái đâu, tuy là nhà xưởng nhỏ, nhưng lợi nhuận khả quan.”

“Thôi đi, hàng của anh còn bán chẳng bằng hàng giả hàng nhái, đầu năm là Úc Đắc Tư, cuối năm Úc Để Lợi... Mỗi năm thay tên một lần, lượng tiêu thụ lên được mới lạ.”

“Thì vẫn hơn Sprito, Sprite, Coca-cola, đi đưa hàng cứ như đi ăn trộm, chỗ chúng ta dù sao cũng là kinh doanh hợp pháp.”

“Hợp pháp hay không hợp pháp tự anh biết, hàng hết hạn cũng tính là hợp pháp à?”

“Hì hì, người nhà cả, vạch mặt nhau làm gì.”

Lão Bì mặt dày mày dạn cười hì hì, đó là nguyên nhân Soái Lãng thích hắn, lúc nào cũng cười được, tuổi nhiều hơn y gấp đôi, chẳng để ý trên dưới gì hết, rất thoải mái.

Tán gẫu vài câu hai người đi vào sân, trong sân đỗ hai xe hàng, hai kho hàng đóng cửa, nơi ở cũng là một kho hàng, vén rèm đi vào chào hỏi mấy người đưa hàng quen biết. Năm người tụ tập quanh cái bàn lớn, đó là đội ngũ của Lão Bì, sắc mặt không tốt lắm, làm Soái Lãng không yên tâm, về lý luận với thời tiết này thì không nên có bộ mặt như thế, trời càng nóng thì càng vui mới đúng chứ?

“Sao thế Tiểu Bì? Lão Bì trừ lương cậu à?” Soái Lãng hỏi chàng trai mặt choắt, cháu ngoại của Lão Bì, nhưng hắn lắc đầu không đáp.

Lão Bì lấy ra một xấp giấy tờ đặt vào tay Soái Lãng: “Xem đi, giấy phép kinh doanh, báo cáo kiểm định chất lượng, giấy phép vệ sinh an toàn thực phẩm... Riêng đống giấy tờ này tồn của tôi nửa năm đấy.”

“Chà, anh trở thành công dân tuân thủ pháp luật rồi, thật hiếm có.” Soái Lãng trêu ghẹo, vốn tới đây trả lời là không muốn làm chuyện bán hàng giả nữa, nhưng mà nghe Lão Bì nói có giấy tờ rồi liền xem thật kỹ, đúng là đủ cả.

Nói tới tuân thủ pháp luật, Lão Bì cũng chẳng thấy vẻ vang hơn: “Không tuân thủ không được, bây giờ tra gắt lắm, cứ đánh du kích mãi không ổn, nên năm nay tôi tổ chức thành xí nghiệp hợp pháp rồi, đăng ký thành lập cơ cấu tiêu thụ ở đây.”

“Thôi thôi thôi, đừng bốc phét, lại còn cơ cấu tiêu thụ.” Soái Lãng trêu một câu, lật xem photocopy giấy phép kinh doanh, tới mục giới thiệu sản phẩm, kinh ngạc thốt lên: “Sao lại lấy cái tên này?”

“Ác Nhĩ Mã không hay à?”

“Sao anh không đặt luôn là Ôc Nhĩ Ốc (Volvo) đi cho rồi.”

“Nói cái này làm gì, đồ anh mày làm ra rồi, chẳng lẽ đem sửa được?”

“Cho tôi xem nào.”

Nếu là bán hàng thật, kinh doanh đàng hoàng, Soái Lãng cũng muốn xem thử, ai mà muốn cả đời làm kẻ bán hàng giả.

Lão Bì ra hiệu cho thủ hạ, chớp mắt lấy từ kho hàng ra vài chai, Tiểu Bì đặt lên bàn, chủng loại rất đầy đủ, hai loại nước có ga, bốn loại nước hoa quả, hai loại sữa, sáu loại nước ép.

Trước kia Lão Bì đều kinh doanh mấy loại chai lọ bề ngoài gần giống Cocacola, Sprite, Oa Cáp Cáp, tra lỏng một chút thì thay đổi chút liền thành thương hiệu nổi tiếng, tra gắt chút thì lại dùng thương hiệu nào đó sống tạm qua ngày.

Bây giờ kiểu dáng chai hoàn toàn mới, thành chai miệng lục lăng rồi, té ra là muốn tạo thương hiệu cơ đấy, mà loại thương hiệu không có cơ sở thị trường thì bán còn khó hơn đồ giả.

Thế nên Soái Lãng nhìn ngang nhìn dọc nhìn lên nhìn xuống hít hơi như đau răng.

Lão Bì vội vàng bốc phét: “Năm nay chúng tôi dùng mức lương cao mời mấy kỹ thuật viên gia nhập, đưa ra mười mấy loại đồ uống, sau này còn có dấm táo, nước lê, sữa chua lợi khuẩn nữa cơ, về mặt tiêu thụ cũng bỏ công sức rất lớn...”

“Giám đốc nhà máy biết tôi nhiều bạn bè, nên giao quyền đại lý Trung Châu cho tôi, thế nào, đi theo huynh đệ sáng nghiệp đi? Tương lai tạo nên thương hiệu dân tộc, sản nghiệp địa phương, chúng ta là nguyên lão lập quốc... Đúng không mọi người?”

Ai dè giới thiệu nhiệt tình như thế mà kết quả là chẳng ai hưởng ứng, ậm ừ trong miệng cho có. Soái Lãng nghe bọn họ phản ứng yếu ớt là biết tám thành quảng bá sản phẩm mới không hiệu quả rồi, Lão Bì nhiệt tình như thế chẳng qua là vì muốn tìm chân chạy có ưu thế địa phương như mình.

Soái Lãng nhìn đám Lão Bì ăn mặc như nông dân lên thành phố, lại nhìn chỗ ở lâm thời, bàn gỗ kê sát nhau làm giường, dù có tuyển công nhân tạm thời người ta nhìn cái cảnh này còn nghĩ xem đi làm có được trả tiền công hay không... Ưu thế chỉ được cái nguồn hàng sung túc, hai cái kho chất đầy luôn.

Tới mùa hè công việc nhiều lắm, Soái Lãng lại quen việc rồi, kiếm chỗ làm khác rất dễ.

Thế nên có nên làm không đây?

Soái Lãng chần chừ, đâu ngờ cái đội ngũ hàng giả nhận chiêu an quay về chính đạo, nhưng chính đạo tang thương chẳng dễ đi...