Q1 - Chương: 255 Ngoài miệng ba hoa, trong lòng khó lường. (2)
“Thế nào? Cậu nói một câu đi chứ? Soái Lãng, chúng ta hợp tác với nhau mấy năm rồi, tôi chỉ đợi cậu thôi đấy, người bình thường tôi chẳng thèm dùng.” Lão Bì làm ra vẻ cầu hiền tài như khát nước, chỉ đợi Soái Lãng cắn câu.
“Tôi không phải người bình thường, câu này đúng, nhưng cái thương hiệu của anh quá bình thường.” Soái Lãng đâu dễ bị người ta ba hoa qua mặt, Lão Bì ra ngoài kiếm cơm toàn bằng vào cái miệng này đấy, xấu có thể nói thành tốt, cái thứ đồ uống một đồng hai này trong miệng hắn thành thứ vươn khỏi Châu Á, nổi danh toàn cầu.
Lão Bì làm ra vẻ tức giận, không tán đồng: “Thái Sơn cũng là do đá mà thành, thương hiệu danh tiếng nhờ miệng thổi phòng mà ra, 20 năm trước ai biết Cocacola rồi 100 năm trước người địa cầu ai uống nước giải khát trong chai, toàn uống nước sôi...”
“Thương hiệu chính vì bình thường mới có cơ hội cho chúng ta, chứ hàng thương hiệu lớn vừa bán ra người ta tranh nhau giành giật hàng rồi, làm gì tới phần chúng ta... Tôi nói này Soái Lãng, đây là cơ hội phát tài, cậu không làm đừng hối hận.”
“Được rồi... Các anh cứ phát tài đi, tôi hối hận cũng được.” Soái Lãng đứng dậy bỏ đi.
Ái dà, bốc phét quá đà, hỏng chuyện mất rồi, Lão Bì vội vàng chạy theo, tranh thủ đá thằng cháu ngoại đang cười trộm: “Này này này, đợi đã, sao lại nói thế chứ, chưa ăn đã đi à, buổi trưa còn định mời cậu ăn một bữa đây... Làm ăn không thành tình cảm còn đó cơ mà. Đừng đi, đừng đi, Đông Đông, ra quán mỳ ngoài cửa gọi món đi, lấy thêm vài món chiêu đãi anh Soái Lãng... Nào nào, Soái Lãng, cả năm mới gặp, ở lại nói chuyện với anh vài câu chứ.”
“Nửa ngày trời anh nói luôn mồm, làm gì có chỗ cho tôi nói.”
“Ấy, vậy cậu nói đi, cậu nói đi, tôi nghe.
“Tôi nói gì đây? Không phải tôi không làm, nhưng anh chưa nói thật một câu nào, vậy tôi làm cái gì?” Soái Lãng chất vấn.
“Sao lại bảo là không nói thật, thương hiệu Ác Nhĩ Mã nay đã có mạng lưới tiêu thụ bảy tỉnh liên minh... À, ừm...” Lão Bì định phét lác thì nhìn thái độ muốn ngáp ngủ của Soái Lãng, cười ngượng ngùng dừng lại.
Soái Lãng cố ý nói: “Lão Bì, sản phẩm tốt thế này anh phát tài đi, chỗ anh em tôi ngại cướp miếng ăn của anh... Vậy năm nay không hợp tác nữa nhé, các anh tự làm đi.”
“Đừng mà, đừng mà, con người cậu thật là, giá cả có thể thương lượng.”
“Giá cả tất nhiên là có thể thương lượng, nhưng mà sản phẩm thì nói cho tử tế, đừng bốc phét, làm như tôi nhờ vào anh mà làm giàu, nợ anh ân tình lớn lắm ấy.”
“Được, được... Chúng ta cùng ngồi xuống thong thả tính kế.” Lão Bì vội vàng kéo Soái Lãng ngồi lại kho hàng, gọi mấy thủ hạ pha trà rót nước, cả cơ cấu tiêu thụ chỉ có đúng cái bàn lành lặn, còn là thứ mua năm ngoái.
Soái Lãng ngồi xuống vị trí làm việc của ông chủ Bì, địa điểm sập xệ, sản phẩm tệ hại, cùng nhân viên tiêu thụ chán đời, y hỏi thẳng luôn: “Nói, lỗ bao nhiêu tiền rồi?”
“Ài, không qua được mắt cậu.” Lão Bì vỗ trán, theo thói quen giơ ngón cái lên nịnh Soái Lãng một cái, thấy chiêu này vô hiệu, cười gượng nói thật: “Sớm biết thế đã không lên thuyền giặc, vốn năm nay định bán như năm ngoái, tuy Úc Địa Lợi uống chả ra sao, nhưng mà làm giống coca, ít ra không lỗ được....”
“Ông chủ nhà máy đồ uống Gia Trấn sau Tết tìm tới tôi, biết tôi lăn lộn ở Trung Châu mấy năm làm ăn rất tốt, bảo tôi tới Trung Châu tiếp thị sản phẩm nhà máy.”
“Nói thật với cậu, mấy năm qua bán toàn thứ hàng giả, tôi cũng thấy lương tâm bất an lắm, lần này Ác Nhĩ Mã hay dở gì cũng là sản phẩm đàng hoàng có thủ tục đầy đủ, nhà mày cũng chính quy, tôi nóng máu lên đồng ý...”
Chuyện này Soái Lãng có chút đồng cảm, lúc cùng đường làm kiếm tiền nuôi thân còn thuyết phục được bản thân, chứ phát tài bằng thứ hàng giả này, ai có chút lương tâm cũng không muốn... Tuy thế Lão Bì nói thật hay không thì đợi xét.
Lão Bì không thấy Soái Lãng phản ứng, tiếp tục than thở: “... Nhà máy ủng hộ lắm, lấy hàng trước trả tiền sau, tôi cũng chuẩn bị làm nên một phen sự nghiệp, nào ngờ tới nơi mới biết, năm nay còn khó sống hơn năm ngoái.”
“Vừa mới tới gặp phải đợt truy quét hàng giả, người ta thiếu chút nữa niêm phong kho hàng, bán hàng giả nhiều quá, người ta không tin tôi bán hàng thật nữa, bỏ mấy nghìn mới lo lót được ở cục công thương...”
“Xong hết thủ tục rồi bắt đầu đưa hàng, ai ngờ càng thảm, trước kia từ đường Thái Viên tới đại lộ Trung Châu, mấy chục quán đồ uống, quầy giải khát, mỗi ngày bán mấy chục kiện hàng không thành vấn đề, chỉ hai ngày là xoay vòng hàng, ai ngờ...”
“Bán được bao nhiêu?” Soái Lãng hỏi mà thấp thỏm thay.
“Bán được mấy chục chai, không đủ cả tiền xăng tiền cơm.” Lão Bì mặt như đưa dám.
“Ha ha ha ha...” Soái Lãng cười phá lên, vỗ đùi đen đét, giả sử bán ít ít chút thì y thương cảm cho hắn, nhưng thảm quá cỡ thảm này nó lại thành chuyện cười.
Nhưng người trong cuộc thì cười không nổi, Lão Bì vỗ bàn chỉ trích: “Tôi nói cậu nhé, mấy năm qua tôi có bạc đãi cậu đâu, sao cậu nhìn tôi gặp xui xẻo lại còn cười được? Tổng cộng mọi chi tiêu, ít ra mất mười vạn vào đó rồi.”
“Đáng đời.” Ai ngờ Soái Lãng đập bàn lại: “Anh không bạc đãi tôi thế tôi xử tệ với anh à, dù thế nào tôi bỏ công, anh hưởng phần lớn... Mọi năm tới tháng 3 anh đã đánh tiếng với tôi, để tôi làm trống lịch trước. Tháng 3 năm nay anh im như thóc, chẳng qua là nghĩ có vụ làm ăn tốt, nên không cần tôi, tự nuốt hết, giờ nuốt không trôi mới nhớ tới tôi, tình cảm quá nhỉ?”
” Tôi vừa vào cửa đã một tấc lên trời ý đồ lừa tôi, giờ lừa không nổi mang tình cảm ra nói? Anh nhờ vả người ta thì nói năng tử tế, không chừng tôi còn giúp anh, anh vừa lên mặt lại làm như tính bán ân tình cho tôi, tôi nợ gì anh chắc?”
“Không nợ, không nợ gì cả... Người anh em đừng giận hại người, nào nào, Giang Đầu, mày mang vài cái cốc tới đây...” Lão Bì thấy Soái Lãng nổi giận là nhũn ngay, gọi thủ hạ mang cốc tới, rót vài loại nước quả có ga: “Cậu nếm thử xem, tôi cũng tới nhà máy khảo sát rồi chứ, chất lượng thực sự không tệ, so với mấy thứ vớ vẩn chúng ta bán mấy năm qua thì tốt hơn nhiều, tôi cũng nghĩ chẳng lẽ nào cả đời đi bán hàng giả, nên mới chọn nhà máy chính quy đàng hoàng, ai ngờ vấp ngã thế này.”
“Nào nào cậu uống thử đi, tôi đảm bảo, người ta uống một lần sẽ muốn uống lần nữa, chỉ cần chúng ta làm người ta chịu nhập hàng, thế nào cũng kiếm lớn.”