Q1 - Chương: 256 Thiếu người thiếu tiền, khởi đầu gian nan. (1)
Soái Lãng nếm thử vài loại đồ uống Ác Nhĩ Mã mà Lão Bì mang tới, nước có ga tê tê, nước ép nguyên vị tàm tạm, thực ra y cũng không sành nên uống không nhận ra nhiều lắm, song đồ uống không có vị gì lạ, uống xong không thấy lợ miệng như uống đồ dùng đường hóa học. Nói chung là Soái Lãng thấy rất được, vị nào ra vị nấy, hơn đứt khối thứ đồ uống trên thị trường rồi, song hương vị là một phần.
“Quan trọng không ở chất lượng, hiện giờ làm ăn rượu ngon cũng sợ ngõ quá sâu, nhà máy nhỏ không đầu tư quảng cáo, không có danh tiếng, nói gì cũng phí công, Lão Bì, anh biết vì sao anh không bán được không?”
“Thỉnh giáo, thỉnh giáo.” Lão Bì làm vẻ mặt khiếm tốn.
“Bây giờ an toàn thực phẩm thành lo lắng của nhà nhà rồi, cả thương hiệu có tiếng còn thường xuyên bị lên án, huống gì sản phẩm nhà máy nhỏ vô danh? Ai tự nhiên đi mua thứ lạ hoắc để uống?”
“Hơn nữa giờ thị trường đồ uống, thương hiệu có tiếng phải trên trăm loại, mạng lưới bao chùm cả tỉnh, bao năm qua người ta hoàn thiện lắm rồi, từ nhà máy tới đại lý, từ đại lý tới kênh tiêu thụ, rồi tới nhà hàng, quán xá... Liên kết ngày càng chặt. Còn anh, chẳng có cái quái gì cả, vẫn bán như đi bán đồ giả, anh nghĩ được không?” Soái Lãng nói một hồi thấy Lão Bì chớp mắt như khó hiểu lắm, chửi kèm vài câu, nói tóm lại trước kia Lão Bì đá bóng phủi không tệ, đá rất thuận chân, nghĩ mình đá siêu lắm, đến khi ra sân bóng chính quy, anh vẫn mang cách đá phủi ra áp dụng, không dập mặt mới lạ.
“Tôi cũng biết là không được.” Lão Bì nịnh: “Nhưng không phải còn có cậu à, cậu mà không xong, cùng lắm tôi trả hàng rút lui.”
“Sao anh không nghe ra nhỉ, tôi không bảo không được, mà là anh có vấn đề.”
“Tôi có vấn đề gì? Trước kia đúng là có, nhưng bây giờ tôi buôn bán đàng hoàng chính quy thì có vấn đề gì?”
Soái Lãng vò đầu: “Sai rồi, trước kia anh là tên bán hàng giả, như thế không có vấn đề, giờ anh đi chính đạo nên có vấn đề, anh không hiểu quy tắc cuộc chơi chính đạo, vậy thì làm thế nào?”
Lão Bì gật đầu: “Thì tôi không hiểu nên mới tìm cậu đấy.”
“Anh, anh... Quanh đi quẩn lại, anh chuẩn bị ăn vạ tôi đấy à?” Soái Lãng vừa bực vừa buồn cười, tên này thành tinh rồi, làm ăn tử tế thì không biết, mấy thủ đoạn lại rành, nhất định muốn kéo Soái Lãng nhập cuộc, nếu hai năm trước y còn ngây ngô chiêu này ăn thua, bây giờ chẳng biết ai gian hơn ai.
Cơ mà nói tới làm ăn tử tế thì Soái Lãng cũng có biết đâu, y chỉ có đầy một bụng thủ đoạn thôi: “Anh thế này tôi chẳng yên tâm hợp tác, cuối cùng tất cả thành tôi gánh hết à, ai chơi như thế?”
“Tôi nói luôn cho cậu biết, lợi nhuận không kém hàng giả đâu, chiết khấu giá cực cao, một chai bán lẻ hai đồng, giá đại lý 16 đồng 9, trăm két trở lên giá bán buôn mới 18 đồng 3, cậu mà mang bán lẻ tha hồ lãi.” Lão Bì xòe bài nhìn sắc mặt Soái Lãng, kỳ thực lợi nhuận đồ uống rất mỏng, mỗi két 24 chai, tình bình quân mỗi chai chưa tới 1 đồng, bán lẻ hai đồng, lợi nhuận 1 đồng là đủ thao tác rồi.
Vẫn chẳng có phản ứng gì, mặt Soái Lãng trơ như đá, thầm mắng, thằng nhãi này tâm tư ngày một sâu rồi. Lão Bì nhớ mời đầu gặp Soái Lãng, bỏ ra năm sáu chục đồng là nó làm hì hục cả ngày rồi, hai năm trước dưới 80 đồng không làm, năm trước thì phải chia phần trăm mới chịu, đến năm nay lại thăng cấp, cho không gian lợi nhuận lớn thế rồi vẫn không động lòng.
Cứ đá này, năm sau chắc phải mời nó làm cha mình nó mới chịu làm.
“Lão Bì.” Mãi lâu sau Soái Lãng mới đủng đỉnh lên tiếng, rất nghiêm túc: “Anh nói thật đi, anh định làm đại lý lâu dài, hay là làm một vụ, năm sau lại đổi?”
“Đương nhiên là làm đại lý lâu dài, năm nay anh mày trên 40 rồi, chẳng lẽ cứ chạy đông chạy tây đánh du kích mãi? Trong tay có cái đại lý ổn định chút, tuổi anh phải tính lâu dài chứ.” Lão Bì nói với vẻ mặt rất bất đắc dĩ, không còn trẻ nữa rồi, dũng khí không còn, lựa chọn cũng ít đi.
“Được, vậy dựa theo giá đại lý bán hết cho tôi, năm nay tôi làm.” Soái Lãng đột nhiên tuyên bố ngông cuồng.
Lão Bì nghẹn họng luôn, vốn nói giá đại lý ra là thiện chí, ai ngờ Soái Lãng há mồm ra là nuốt hết không để lại chút xương nào cho mình.
“Không chỉ giá đại lý, còn cả xe, người, kho, đều thuộc về tôi, nếu không khỏi bàn.” Soái Lãng như thấy chưa đủ thêm một câu.
“Cậu, cậu, sao cậu không nuốt luôn bộ xương già của tôi luôn đi.” Lão Bì đùng đùng nổi giận, hóa ra không cần đợi năm sau, năm nay nó đã muốn làm cha mình.
“Bộ xương của anh thì ai tiêu hóa nổi, điều kiện là thế đấy, dù sao thì anh cũng lỗ chắc rồi, không bằng giao cho tôi.” Soái Lãng nhạt nhẽo đáp.
“Đương nhiên là phải giao cho cậu, nhưng cậu ít nhiều để cho tôi một chút, chẳng thể để tôi còn lại nắm xương tàn thôi chứ.” Rắn không xong, Lão Bì mặt dày cầu khẩn: “Ít thôi, một ít thôi, mỗi chai 5 hào là được, xe, người, kho đều cho cậu dùng, ngay chi phí gốc chuyển vào đây cậu đã kiếm rồi còn gì... Không thể nào tôi nhập hàng cậu kiếm tiền, không để cho tôi xu nào chứ?”
Trước mặt đồng tiền không có giao tình, nhưng vì tiền phải lôi kéo giao tình, Lão Bì hạ mình hết cỡ, nhưng tim Soái Lãng đúc bằng thép, lắc đầu ngay: “ Miễn bàn... Anh đừng vờ đáng thương với tôi, vụ này nếu tôi lật được cờ, cái hợp đồng đại lý của anh liền trở nên đáng giá, tôi kiếm được một năm, còn anh kiếm dài dài. Còn nữa, tôi không tin 16 đồng 9 là giá đại lý, trong đó tăng thêm bao nhiêu rồi, nhà máy còn chiết khấu cho anh bao nhiêu?”
“Không thêm, không thêm xu nào hết, nếu thêm một xu, sét đánh tôi chết... Cậu làm cũng được, có điều tiền hàng phải trả trước, hai kho, 5000 két, đã mười vạn...” Lão Bì không dám yêu cầu cao nữa.
Soái Lãng cười khẩy: “Sợ tôi chạy hả?”
“Không phải, tôi cạn túi rồi, bị số hàng này ép muốn điên rồi.” Lão Bì tiếp tục ca bài đáng thương.
“Không có tiền đâu.” Soái Lãng trả lời rất đanh thép, sau đó dửng dưng nhìn bộ dạng toàn thân ngứa ngày khó chịu của Lão Bì, đến lúc y cũng xòe bài rồi.
“... Không những không giao tiền hàng, mà tiền thu về tôi còn phải giữ một phần, đề phòng anh giở trò. Tôi biết anh không phải ngày một ngày hai, anh vốn chẳng tử tế gì, riêng hôm nay anh đã định bẫy tôi những hai lần, nếu tôi non nớt như một năm trước, thì người khóc hận là tôi, vì thế anh đừng mang bài giao tình vào đây.”
“Tôi khác anh, điều không hay tôi nói trước, tránh sau này không còn mặt mũi nào nhìn nhau... Bán không được, bán không tốt, tôi tự cuốn xéo, anh chả mất cái gì, nguồn hàng trong tay anh. Còn nếu anh thấy tôi bán tốt cắt nguồn hàng ép tôi đàm phán lại, tôi lấy hết tiền... Đơn giản thế thôi, đồng ý thì làm, tôi tuyển thêm một nhóm nữa. Không chịu, ăn trưa xong đường ai nấy đi... Tôi nói luôn cho anh biết, thứ này tôi bán được, tin hay không do anh.”
Lão Bì gặp khó rồi, nhìn về lý luận, hắn cung cấp hàng theo giá đại lý, còn tốn thêm xe, người, kho, mà tiền chưa thể thu hồi về ngay được, vụ làm ăn này nhìn kiểu gì hắn cũng lỗ.
Nhưng mà lỗ thật không? Hình như không phải thế, Lão Bì mấy lần muốn đuổi khách, nhưng mỗi lần nhìn cái mặt vô cảm của Soái Lãng, lại không nói ra được.
Cuối cùng nghiến răng nghiến lợi nói: “Làm!”