Q1 - Chương: 257 Thiếu người thiếu tiền, khởi đầu gian nan. (2)
Buổi chiều, 14 giờ, tổng bộ Phi Bằng, trợ lý Tần Nhiễm uống ngà ngà say quay về.
Hôm nay tiệc mời hai mươi bốn nhà buôn lớn, trong bữa tiệc đích thân trợ lý Tần tháp tùng tổng giám đốc Lâm đi từng bàn mời rượu, một mình tổng giám đốc Lâm làm sao chịu nổi chừng đó người mời rượu, thân là trợ lý, cô phải uống thay. Kết quả tổng giám đốc Lâm bị chuốc cho đầu óc váng vất, giữa bữa tiệc ném lại cho trợ lý Tần ứng phó, kiếm cớ có việc trọng yếu chạy mất.
Vừa về công ty một cái, Tần Nhiễm chạy ngay vào phòng vệ sinh đóng cửa nôn thốc nôn tháo, nôn hết ra rồi loạng choạng về văn phòng pha trà uống, chưa tới giờ đi làm tổng giám đốc Lâm cho thư ký tới giục đưa bản kế hoạch lên. Trợ lý Tần cùng thư ký mang kế hoạch tới phòng tổng giám đốc báo cáo.
“... Tháng 5 năm ngoái, lượng tiêu thụ bình quân 8000 két, chủ yếu do ảnh hưởng thời tiết, các loại nước có ga chiếm 65%, nước ép chiếm 23%... Hiện giờ hàng tồn kho là 14 vạn 6000 két, miễn cưỡng duy trì được tới trung tuần tháng này. Trừ Trung Châu ra thì các nơi...”
“Không cần báo cáo cái này... Hôm nay họ đặt hàng bao nhiêu?” Tổng giám đốc Lâm cắt ngang hỏi.
“Đặt trước tháng này là 42 vạn két, có điều tôi nghĩ bọn họ không tiêu thụ được nhiều như thế đâu, khi giao tiền lấy hàng thế nào cũng lại kiếm lý do để lấy hàng theo từng đợt.” Trợ lý Tần cẩn thận nói.
Tổng giám đốc Lâm nghe xong trầm ngâm, khe khẽ lắc đầu, hoàn toàn khác với dáng vẻ tinh thần phấn chấn chiều nay.
Kỳ thực là trợ lý, Tần Nhiễm cũng biết, bây giờ đừng hòng có ai có thể thao túng thị trường này, chế độ đại lý cũng có một đống vấn đề, ví dụ như nam bắc tỉnh kỳ thị lẫn nhau, không nhập hàng trong tỉnh mà nhập hàng từ tỉnh bên.
Mặc dù nói là phân chia khu vực rõ ràng, nhưng thực tế, giữa các đại lý tỉnh với nhau, vì tiêu thụ thêm hàng, thường xuyên vượt địa bàn, chuyện này có kiện lên nhà sản xuất cũng chẳng đi tới đâu.
Mục đích tổng giám đốc Lâm mời đại hộ tới dự đại hội là như thế, sợ đám người kia có đường của mình tự nhập hàng, hoặc là chê lợi nhuận thấp đi nhập hàng của thương hiệu khác. Tóm lại bây giờ thị trường mở, sản phẩm cùng loại để lựa chọn nhiều lắm, đôi khi người tiêu thụ phía dưới còn bắt nạt đại lý cấp trên.
“Tổng giám đốc Lâm, tôi thấy mấy đại hộ dưới cờ chúng ta vẫn còn được, dù sao hợp tác nhiều năm rồi, mục tiêu mùa hè năm nay hẳn không khó thực hiện.” Tần Nhiễm an ủi cấp trên.
“Dù không hoàn thành được mục tiêu, bọn họ cũng chẳng làm gì được tôi... Tôi đang lo đám đại hộ này đấy, quá tệ mà, ai cho ít lợi ích thì chạy theo kẻ đó, giá đâu rẻ hơn tới đó nhập hàng, căn bản không có tí chữ tín nào hết...” Tổng giám đốc Lâm lắc đầu liên hồi.
“Cô triệu tập bên tuần tra thị trường và bên giao hàng mở cuộc họp, phải nhấn mạnh, phát hiện ra điều gì khác thường là phải phản hồi ngay, chú ý động tĩnh của họ... Bất kể họ có hành động gì, rút thưởng, khuyến mãi, giảm giá... Có là phải báo ngay.”
“Năm ngoài thị trường của chúng ta bị hai đại lý của Pepsi và Khả Hỉ cướp mất không ít, giờ chỉ còn chiếm trên 40% một chút ở Trung Châu, nếu mất thêm 10% nữa, vị trí long đầu của chúng ta không còn... Nhất định không thể đánh mất.”
Thời đại dựa vào một hai thương hiệu có tiếng lũng đoạn thị trường qua rồi, mà càng là thương hiệu có tiếng thì không gian lợi nhuận càng nhỏ. Ngược lại, những thương hiệu hạng hai, hạng ba, thậm chí chẳng mấy ai biết tới lại lợi nhuận rất cao, không gian thao tác linh hoạt, liên tục thay đổi thủ đoạn xuất chiêu. Lại thêm kênh phân phối, các đại lý đấu đá với nhau, làm mỗi khi vào mùa làm thị trường nóng hơn cả nhiệt độ.
“Vâng, tôi biết, tôi sẽ mau chóng an bài.” Trợ lý Tần đáp lời.
“Đúng rồi, còn chuyện giả mạo, cô và cục công thương kết nối chặt chẽ chút, phải tra ra một hai kẻ làm gương, thứ này còn tốt hơn quảng cáo... Giám sát mật thiết những thương hiệu đồ uống vào Trung Châu, ngàn vạn lần chớ để sơ ý mất Kinh Châu...”
..................................
Cuộc sống và kinh doanh đều xoay quanh ăn ăn uống uống, cùng lúc đó trên đường Thái Viên, ở một cái quán mỳ tử tế duy nhất treo biển hiệu, một đám người được Soái Lãng triệu tập tới cũng ăn uống no say rồi, mời khách là Lão Bì, mà những vị khách có thể mang lại lợi ích đó là ai vậy?
Ở bên cạnh là Soái Lãng thì không phải nói nữa, bên cạnh Soái Lãng là Đại Ngưu trán lồi, kiếm sống ở ga tàu, chính là tên giúp Soái Lãng mời bọn bán thẻ tới sau đó là bắt trọn ổ
Bên cạnh Đại Ngưu là Trình Quải, một mình chiếm hai chỗ ngồi, mang cả bát thịt kho lên hắn cầm cả bát, chỉ lo ăn không nói gì cả, cũng không phải người lạ, lần trước Soái Lãng dẫn Phương Hủy Đình và Tiểu Mộc đi bắt bọn đa cấp, tiện thể xẻo hắn hai vạn.
Một người nữa cao ráo đẹp trai, chưa thấy bao giờ, được Soái Lãng gọi là Tiểu La Sách. Tên tóc vàng thì dễ nhớ rồi, Lão Hoàng ấy mà. Cả bốn tên này đều là anh em lớn lên cùng Soái Lãng trong tiểu khu đường sắt, năm tên có biệt danh Trung Nguyên Ngũ Hại, danh chấn thiên hạ một thời.
Thức ăn trên bàn vơi quá nửa, bia đã uống hai két, thế mà còn định sắn tay áo lên uống tiếp, trong bữa cơm Soái Lãng chẳng nhắc gì tới công việc, chỉ nói kiếm một việc làm để anh em cùng kiếm tiền, đám kia chẳng bận tâm là việc gì, đồng ý luôn. Đồng ý rồi thì tiếp đó tất nhiên là ăn thôi, ăn tới khi có người xách quần chạy vào nhà vệ sinh mà chẳng có dấu hiệu gì muốn giải tán, lát sau xách quần về uống tiếp...
Nói thật, giờ thì Lão Bì chột dạ thật rồi, chưa bán thêm được chai nào lại tốn thêm vài trăm, vụ làm ăn này sắp lỗ tới cái quần cũng chẳng còn...