← Quay lại trang sách

Q1 - Chương: 258 Thiếu người thiếu tiền, khởi đầu gian nan. (3)

Trong tiếng còi hú dài, tiếng máy móc sầm sập, lẫn lộn vào đó tiếng người ồn ào, nào là tiếng loa thông báo, tiếng người gọi nhau, tiếng nhân viên nhà ga chỉ huy, cười cười nói nói, kể cả nhiệt độ có cao cũng không làm nơi này có gì thay đổi. Ga tàu hỏa Trung Châu quanh năm suốt tháng luôn luôn huyên náo hỗn loạn như thế đấy.

“Tránh đường... Tránh đường... Nói anh đấy, không nhìn thấy xe hành lý à?”

Trên sân ga, một nam tử trán lổi cả cục, mắt to như đèn, mày như mỏ chim, mặc đồng phục đường sắt, đứng ở sân ga trung tâm quát hành khách. Mọi người vội vàng né tránh, có người khó chịu, nhưng thấy hắn tướng tá dữ dằn đành thôi, bên cạnh người đó là xe hành lý nhỏ chạy điện, nhưng bên trên không phải hành lý mà là từng két đồ uống, người lái xe không biết là ai nhưng người bên cạnh vịn vào lan can xe là Soái Lãng.

“Này, lãnh đạo của các cậu oai nhỉ?” Soái Lãng nhìn Đại Ngưu vung tay quát tháo mở đường, ngông nghênh như sân sau nhà mình, cố ý hỏi chàng trai lái xe hành lý.

“Đương nhiên, Ngưu đại ca của chúng tôi ngầu lắm, anh ấy có thể quản một nửa số chuyện mà giám đốc ga cũng chẳng làm nổi mà.” Chàng trai tự hào nói.

Bọn họ đang nói tới Đại Ngưu, tên thật của hắn là Ngưu Tất Cường, một trong những tên bạn nối khố của Soái Lãng, tốt nghiệp cao trung xong, học hành quá bết bát quá, không muốn học lên nữa, lấy thân phận con cháu trong ngành vào công nhân vận chuyển đường sắt, giờ đã có bảy năm trong nghề lên tới vị trí đội trưởng đội công nhân vận chuyển rồi.

Chớ xem thường vị đại ca công nhân này, đặc biệt là công nhân đường sắt, lại còn là tuyến đường sắt then chốt lưu lượng hàng ngày lên tới hàng vạn tấn hàng, không chỉ năng lực và cả quyền lực không nhỏ.

Xem ra Đại Ngưu ở nơi này thực sự có tiếng nói, thành nhân vật cấp đại ca rồi, ngay cả Soái Lãng cũng có cảm giác tụt hậu so với anh em.

Xe hành lý đi tới cuối toa tàu, còn chưa kiểm vé, Đại Ngưu nhóm chân đập cửa sổ, cửa xe mở ngay ra, một nữ nhân trung tuổi, vóc người phốp pháp, mặc đồng phục đường sát nhảy xuống, chỉ xe hành lý: “Cái này à?”

“Đúng rồi đấy, mau đưa hàng lên.” Đại Ngưu quay đầu hô.

Lái xe nhảy ngay xuống hùng hục vận chuyển lên tàu, Soái Lãng giúp đỡ, nữ nhân kia nhìn thấy không đúng, mấy chai nước đều lạ hoắc, chưa thấy bao giờ, kéo Đại Ngưu sang một bên: “Này, này thứ đồ uống gì thế? Sao chưa bao giờ nghe thấy?”

“Để uống chứ có phải để nghe đâu.” Đại Ngưu bắt bẻ.

“Không phải, không phải, đã nói là Cocacola hay Fanta gì đó cơ mà, sao lại thành Ác Mã gì gì thế này?” Nữ nhân kia không vui.

Đại Ngưu càng khó chịu: “Kén chọn cái gì, có gì bán đấy đi, đồ uống thôi chứ có gì đâu mà.”

“Bán không được là tại mày đấy nhé.” Nữ nhân từ chối không được, đề phòng trước.

“Một chai một đồng, ở Trung Châu không có thứ đồ uống nào rẻ như thế nữa đâu, trừ khi thím không muốn kiếm tiền, cháu thì sao cũng được.” Đại Ngưu cố làm ra vẻ thản nhiên.

“Rẻ thì rẻ, nhưng mà cái hãng này, chậc... Quá vô danh rồi đấy.” Nữ nhân động lòng, rẻ thế này thì không gian lợi nhuận cao đấy, nhưng khó tránh khỏi lo lắng: “Bán sao được?”

“Cháu bảo thím này, trời nóng như thế, thím nói có sự cố tắt quạt năm phút thôi, đến nước đái bò cũng bán được, nóng thế ai còn để ý tới đồ uống của hãng nào...” Đại Ngưu lên mặt giáo dục.

Nữ nhân kia bật cười đá Đại Ngưu một cái, hai người đang nói chuyện Soái Lãng vận chuyển đồ uống dừng lại nghỉ ngơi, vẫy tay chào hỏi: “Thím Béo, thím không nhận ra cháu à?”

“Cậu là...” Thím Béo ngạc nhiên nhìn y, đúng là trông rất quen mặt, chỉ là nhất thời không nhớ ra.

Soái Lãng từ khi lên đại học rất ít khi về nhà, nhắc: “Sỏa Nha nhà thím thường mách lẻo đó, ngay cả cháu mà thím cũng không nhớ à?”

“A, cái thằng nhóc nhà Lão Soái … Soái Lãng, đúng đúng, Soái Lãng, ha ha ha... Chớp mắt đã lớn tướng rồi, mấy đứa nhóc các cháu hay tụ tập với nhau phá làng phá xóm, xem trí nhớ thím này... Hả, mà làm sao lớn lên còn đen hơn lúc nhỏ thế?” Thím Béo nhớ ra rồi, thân thiết xoa đầu Soái Lãng, vẫn coi là thằng bé trong khu tập thể năm xưa.

Mặc dù mấy năm rồi không gặp, vẫn thân thiết như thế, đây là văn hóa khu tập thể đặc sắc trong nước.

Mười mấy hai mươi năm trước, người trong khu tập thể sống gắn bó với nhau lắm, không đơn giản sống cùng một nơi, lại còn làm việc cùng đơn vị nữa, chẳng khác gì khu tập thể lớn. Trong khi quốc xí khác đua nhau phá sản, người trong khu tập thể tan đàn xẻ nghé, đường sắt lại càng làm càng tốt, thế nên mấy chục năm trước là hàng xóm láng giềng, giờ vẫn thế.

Một lớn hai nhỏ đều là người cùng khu tập thể, bởi thế dễ ăn nói, tán gẫu vài câu, đến giờ soát vé Thím Béo đi làm nhiệm vụ, đám Soái Lãng nhảy lên xe hành lý trở về. Đại Ngưu lấy cuốn sổ nhăn nhúm, trịnh trọng ghi chép dòng đầu tiên.

"Hà Tái Hoa, 52 két"

Soái Lãng nhắc nhớ: “Tính cho đúng nhé, từ nhỏ mày là chúa tính lộn.”

“Thôi đi mày, tiền bạc chưa bao giờ tao tính sai.” Đại Ngưu khinh bỉ, sau đó đánh dấu nước ép bao nhiêu két, nước uống bao nhiêu thùng, viết xong vỗ vỗ túi hớn hở nói: “Lừa Đảo, cách này của tao không tệ chứ? Ga Trung Châu là ga lớn, mỗi ngày bao nhiêu tàu đi đến, một đoàn tàu mấy nghìn người, chen chúc như lợn, sợ gì bán không hết.”

“Không tốt...” Soái Lãng nheo mắt nhìn đoàn tàu hú còi rời ga, không chắc cho lắm: “Cùng nghề không cùng lợi, tốt hay xấu phải làm mới biết, thứ nhất cái hãng này quá vô danh, thứ hai là ga tàu thường xuyên có người đưa đồ uống tới, thậm chí một số nhà ăn trên tàu là khách quen của lái buôn rồi, thứ ba à, đồ uống bây giờ quá nhiều chủng loại... Kỳ hạn thu hồi tiền của chúng ta kéo dài vô hạn, có chuyến tàu đi về là cả tuần...”

“Không sao, nội bộ đường sắt chúng ta, phù sa không chảy ruộng ngoài, ở ga quá nửa là người quen, không quen thì cũng thông qua người quen làm quen được, còn nhà ăn trên tàu toàn bộ là người nhà. Mấy ngày nữa tao đẩy hết những nhà cung cấp khác đi, chúng ta độc quyền... Cùng lắm thì bảo cha mày ra mặt, ai dám không nể mặt cha mày?” Đại Ngưu cổ vũ: “Mày là cái thằng hay lo nghĩ nhiều.”

Soái Lãng chỉ cười, chuyện nhờ cha y thì thôi, nghĩ cũng không dám.

“Mà này Soái Lãng, số thẻ mày gom sao rồi, còn cần không, tao có ít đấy.”

“Thẻ gì?”

Đại Ngưu trợn mắt trâu lên: “Thẻ ngân hàng chứ thẻ gì, hôm đó mày bảo tao tìm đám Ngũ Hoa mà, còn muốn mua số lượng lớn.”