← Quay lại trang sách

Q1 - Chương: 259 Thiếu người thiếu tiền, khởi đầu gian nan. (4)

“À... mày còn không biết xấu hổ mà nhắc tới chuyện này, cái gì mà Ngũ Hoa, cái gì mà huynh đệ, cả đám thả bổ câu tao rồi, sau đó không liên hệ được, hỏng chuyện làm ăn của tao.” Để lấp liếm Soái Lãng mặt dày chỉ trích ngược lại, mắng Đại Ngưu vài câu.

Đại Ngưu nghe thế không vui: “Mẹ nó, sao thế được, để tao gọi điện cho bọn họ.”

Soái Lãng lảng đi: “ Thôi thôi, chắc người ta thấy chúng ta không đáng tin, làm ăn hỏng rồi, vụ đó không làm nữa, chuyên tâm bán đồ uống đi.”

“Chậc, vụ đó cũng không tệ, thôi bỏ thì bỏ... Mày và em gái kia có gian díu gì?” Đại Ngưu hỏi, xem ra chưa chắc nhớ tới thẻ mà không quên được người.

“Chuyện đó có gì quan trọng?”

“Quan trọng chứ, theo tao quan sát, em gái đó khoảng cách giữa hai mày hẹp, mũi rộng, môi dày, đi đứng thẳng tắp.”

“Ê, ê, mày quan sát kỹ thế làm gì hả?” Soái Lãng nghi ngờ.

“Ý tao nói, loại nữ nhân đó phía dưới vừa chặt vừa sâu, chơi sướng lắm.... Lần trước Lão Hoàng cho tao một cuốn sách, gọi là xem mặt biết phía dưới, tao nghiên cứu thời gian dài rồi, cho nên muốn hỏi mày để chứng thực... Rốt cuộc có đúng không?” Đại Ngưu thể hiện tinh thần học hỏi rất cao.

“Ừ, đúng đấy, mày rất có thiên phú ở phương diện này, sắp vượt mặt Lão Hoàng rồi.”

Soái Lãng trả lời qua loa, Đại Ngưu tưởng thật hâm mộ lắm, tấm tắc mãi.

Xe đi tới gần kho hàng, cái đề tài này tự động dừng lại, xe hàng Tiểu Bì chở tới đỗ ngay cửa kho, 1000 két nước ngọt đã chuyển đi hơn một phần ba. Đại Ngưu chỉ huy công nhân vận chuyển chất thêm một xe nữa, tính toán xem nên đưa tới chuyến tàu nào, lần này càng đơn giản, chỉ cần gọi điện thoại sau đó trực tiếp sai công nhân chuyển tới.

Thị trường lưu động này nhiều người thèm muốn lắm, nhưng có quen hệ cùng ưu thế địa lợi thì không phải ai cũng có. Rỡ hàng xong, lúc sắp đi, Soái Lãng nhìn cả sân bãi lớn cùng lối đi dẫn tới sân ga, kéo Đại Ngưu hỏi: “ Đại Ngưu, lái buôn đưa hàng thì bình thường đưa thế nào, tao nói những nhà khác ấy.”

“Thì đỗ ở đây đưa hàng thôi.” Đại Ngưu chỉ ngoài ga tàu.

Chính như Soái Lãng tính, sân sau ga tàu chẳng thể đỗ được xe hàng lớn, ý xấu nảy ra, nói nhỏ: “Trừ trên tàu, mày nghĩ cách để trên sân ga, rồi người bán hàng qua cửa sổ, nhét hàng của chúng ta vào... Để họ chỉ bán hàng của chúng ta thôi, hoặc đại bộ phận hàng của chúng ta, nhà khác không cho vào bán.”

“Cái đó quản thế nào nổi?”

“Phí công mày được gọi là đại ca ở đây, mời trực ban ăn một bữa, cảnh sát đường sắt dúi cho ít thuốc lá, sau này đưa hàng, trừ xe nội bộ của chúng ta, còn tất cả không được vào, khó gì đâu?... Mày nói với gác cổng, không cho nhà khác vào, tất nhiên muốn vào thì phải lót túi cho mấy bên kia.”

“Chúng ta được cái gì mà phí công như thế? Với lại chắc gì họ nghe, mình đưa tiền, người ta cũng đưa.”

“Ê, sao mày ngốc thế hả, họ mỗi lần vào cửa lại lột một lớp da, mấy tiểu hộ chịu sao nổi, một xe đẩy vào bán kiếm được bao nhiêu? Mấy đại hộ có quan hệ thì chúng ta chẳng ngăn được, nhưng mà ít nhiều cũng khiến họ lỡ vài chuyến, người trong ngành chúng ta thêm ít lợi lộc, mọi người cùng vui cả, mà tranh thủ thì đánh tiếng luôn, hàng hóa của chúng ta đi lại thuận lợi.”

“À, để tao thử, chắc là được.”

Đại Ngưu từ nhỏ đã quen nghe lời Soái Lãng xúi bẩy rồi, mỗi mùa hè Soái Lãng lại mang đồ uống tới cho hắn kiếm một mớ, gì chứ kiếm tiền nghe Soái Lãng là ăn chắc.

Mọi năm bán cho người ta nên Soái Lãng nhiệt tình có hạn, hơn nữa còn bán hàng giả nên hơi chờn, sợ làm quá người ta truy quét thì vớ vẩn đi đếm lịch.

Năm nay khác rồi, hàng đàng hoàng, bán cho mình, tất nhiên phải vắt óc dùng hết thủ đoạn mà bán. Soái Lãng không quên an bài Đại Ngưu đi tra ghi chép đưa hàng của nhà cung cấp đồ uống thông qua đường sắt tới Trung Châu, xem mới biết nhà nào cũng tính bằng đơn vị hàng vạn, làm y hâm mộ.

Tiểu Bì phụ trách lái xe kiêm khuân vác, thấy Soái Lãng lên xe hỏi: “Anh Soái, trạm tiếp theo ở đâu?”

“Đường Tử Kinh... Mà còn bao két?”

“Hơn 200 két.”

“Quăng hết, hôm nay thế thôi.”

Xe rời khỏi ga, mặt Tiểu Bì hớn hở, đây mới chỉ là mở đầu thôi. Soái Lãng thì lại không được tự tin như hôm qua lừa Lão Bì, trừ ga tàu quen biết nhiều ra nơi khác phải làm sao chưa biết.

Thực ra có được ưu thế trời sinh ở ga tàu, nếu như có thể lấy được giá phân phối của thương hiệu lớn như Cocacola, Sprite, Fanta, Kiện Lực Bảo thì lãi là cái chắc.

Số lượng đồ uống tiêu thụ mỗi ngày ở đây là cực lớn, có điều những sản phẩm này nằm trong tay các đại lý lớn rồi, còn lại chỉ có thương hiệu vô danh chẳng ai thèm như Ác Nhĩ Mã. Dù có được quyền phân phối thì giá cũng là giá bán buôn được thêm vào rồi, lợi nhuận chẳng cao.

Nếu số lượng lớn có thể bù đắp được, nhưng mà vấn đề khác lại tới, thiếu tiền! Đừng nói là nhập hàng với đơn vị hàng vạn, dù nhập 1000 kiện cũng đủ làm Soái Lãng thấp thỏm rồi. Dù đã nhét hàng cho Đại Ngưu, nhưng có bán được đi hay không còn chưa biết.

Khó lắm, không phải đơn giản lắm.

“Khó lắm... Mà không phải khó thường đâu! Anh đây cố hết sức rồi.”

Lời tương tự phát ra từ miệng Trình Quải, cổng chính chợ sách đường Tử Kính, tên béo mặc quần ngố thùng thình đi dép lê kể khổ, nói mới sáng sớm đã đi đánh tiếng với mấy quán đồ uống, ăn vặt ở chợ sách rồi.

Đương nhiên họ ít nhiều cũng nể mặt, nhưng mà cho gửi bán thôi, để đó đã, bán được mới trả tiền. Chẳng giống như mấy hãng lớn, có cầm tiền đi chưa chắc giành giật được hàng.

Tóm lại là vấn vẻ cả ngày trời không bán được bao nhiêu.

Soái Lãng nghe vậy máu bốc lên đầu, nhè cái mông mỡ mà đá: “Thằng vương bát đản, định ăn không của tao à, hôm mời khách mày ăn nhiều nhất đấy.”

“Thôi đi, Lão Bì mời khách chứ có phải mày đâu, liên quan quái gì tới mày.”

“Lão Bì mời thì cũng là tao mời, mày đồng ý rồi định trở mặt à?”

“Ai nói tao trở mặt?”

“Tốt, trên xe còn 100 két, của mày hết đấy, sau này mỗi ngày 100 két, bán không hết là lỗi của mày.”

Trình Quải nhảy dựng lên: “ F*ck, 100 két cơ à, hơn 2000 chai, mày giết tao luôn đi.” Trình Quải giật mình.

“Vậy 50 két đi.” Soái Lãng hạ điều kiện.

Trình Quải vẫn lắc đầu, thịt ở má cũng rung rinh theo: “ Không được, không được, mỗi ngày 5 két thôi, 5 nhé?”

“Mày, mày... 5 két không bằng tiền cơm mày ăn hôm qua.” Soái Lãng xía tay vào ngực thằng béo, liên tục đẩy hắn phải lùi lại.