Q1 - Chương: 260 Thiếu người thiếu tiền, khởi đầu gian nan. (5)
Thấy Soái Lãng hung hăng, Trình Quải đành xuống nước: “Tao, tao sẽ có hết sức... Cơ mà tao nói với mày nhé, cái thương hiệu này nát quá, người ta tưởng là hàng giả hàng nhái, mày cũng làm cái nghề này mấy năm rồi, chẳng lẽ bảng xếp hạng các thương hiệu cũng không biết? Bán cái gì không bán, đi bán Ác Nhĩ Mã? Sao không bán coca, fanta gì đó, hàng giả cũng được.”
Soái Lãng khinh bỉ: “Mày đúng là loại thối nát, không biết nghĩ tới chuyện gì tử tế hơn à, làm việc đàng hoàng mày không muốn, lại muốn lén lén lút lút bán hàng giả hay sao?”
“Có tiền là được thôi.”
Lười nói với thằng này, dù là anh em đôi khi cũng không có tiếng nói chung, cái thằng này vài ba câu thế nào nó cũng nhắc tới hàng giả, Soái Lãng bỏ đi chuyển hàng.
Trình Quải bám theo ghé tai nói: “Ê, tao có vụ mới, muốn làm không?”
“Lại Nhục Bồ Đoàn bản không che à?”
“Cút, kiến thức lạc hậu còn mang ra khoe, mày đã nghe nói tới tạp chí nhái chưa?”
“Nghe nói rồi, mày làm à?”
“Ừ, tao đang muốn lập kênh tiêu thụ, mấy tờ như Độc giả, Bạn Gái, còn nhiều nhiều nữa, đều bán chạy lắm, chỉ cần lập được kênh tiêu thụ an toàn nguồn cung không thành vấn đề... Hay là thế này, mày nói với Đại Ngưu, mang lên tàu bán, tổ chức hoạt động, mua tạp chí tặng đồ uống hay mua đồ uống tặng tạp chí cũng được... Dù sao toàn thứ vứt đi, uống vào đau bụng, xem xong vứt đi.”
“Phì, mày mới là thứ vứt đi.” Soái Lãng đang vác két đồ uống, nghe chủ ý của Trình Quải, thiếu chút nữa bị két đồ uống rơi xuống chân, vội ôm cho chắc.
Trình Quải cười hì hì chả giúp, đợi Soái Lãng quay về lại ghé tai tuyên truyền đại kế sáng nghiệp: “Thật đấy, mày muốn làm không? Bán hết đồ uống xong quay về làm với tao, tao thích tinh thần làm việc bạt mạng của mày, đến hai con gia súc cũng không làm nhiều như mày...”
Rầm! Đặt két đồ uống xuống, Soái Lãng quay đầu lại nhìn cái thằng không có lợi không dậy sớm, được phần hời luôn chê ít, đột nhiên hỏi: “Trình Quải, một chai nước giải khát một cuốn tạp chí, mày bán được bao nhiêu, tao tiêu thụ cho mày bấy nhiêu.”
“Thật à?” Trình Quải quả nhiên trúng kế, hai mắt phát sáng.
“Tao bao giờ nói đùa chuyện kiếm tiền chưa, năm nay tao chuẩn bị tiêu thụ 10 vạn két đồ uống, mày tính xem bao nhiêu? Bằng vào mấy cuốn tạp chí nát của mày... Xì.” Soái Lãng nói không biết ngượng mồm là gì.
Trình Quải bị ngũ lôi oanh đỉnh, bắt đầu đưa hai bàn tay tính, một két bao nhiêu chai, tổng cộng bao nhiêu chai, tính xong còn choáng hơn, tính rõ rồi liền cân nhắc chuyện này thật hay giả. Với hiểu biết của hắn về Soái Lãng, thằng này thích ba hoa thật, nhưng mà mưu mô cũng nhiều, tuy có khả năng bị lừa nhưng nói không chừng đây là cơ hội làm ăn ngàn năm khó gặp, ục ịch đuổi theo: “Này này, giao hẹn nhé, một chai một cuốn, mày để lại cho tao 100 két, tao nghĩ cách cho...”
Soái Lãng chẳng thèm quay đầu, giọng lạnh tanh: “Vậy còn không mau chuyển hàng đi.”
Hai người cộng thêm Tiểu Bì, đem từng két đồ uống chất trong kho sách của Trình Quải trong chợ sách đông nghịt, nơi này tấc đất tấc vàng, dù Trình Quải kinh doanh lâu năm cũng chỉ có cái kho dưới đất, không có mặt tiền.
Khi nào mà tra không gắt, Trình Quải bày sạp ở chợ sách, ngoài bán lẻ trong bán buôn, nếu tra gắt quá, hắn không bày quán nữa, đứng ở cổng chợ sách đợi khách tìm tới cửa.
Trông có vẻ thằng này làm ăn được lắm, mấy cửa hàng tạp hóa, mấy quán ăn vỉa hè đều nể mặt hắn, tẩu tán được mấy két liền, chỉ có điều xếp lẫn với Coca, Fanta các loại, Soái Lãng thấy khả năng bán được không cao, đều là thứ chỉ hai ba đồng, ai thèm để ý giá cả chênh lệch.
Bán thế này là không đúng đường rồi, Soái Lãng phát hiện ngay, mình mắng Lão Bì, tới lượt mình vẫn chưa thoát ra được lối tư duy bán hàng cũ, nó không giải quyết được vấn đề mới.
Đưa hàng xong, Soái Lãng quay về xe trầm ngâm nhìn về phía chợ sách nườm nượp người ra vào, thi thoảng cũng có người tạt qua quán ven đường mua chai nước, quả nhiên là thuận tay lấy mấy sản phẩm quen thuộc, đồ uống Mã Ác Nhĩ bán được chỉ có nước tinh khiết thôi, mà loại này lợi nhuận tới tay y chỉ có 5%... Tiêu thụ không đúng hướng rồi, Soái Lãng càng khẳng định suy nghĩ của mình.
Xe khởi động lên đường, Tiểu Bì hỏi: “Anh Soái, năm nay anh thực sự tính bán 10 vạn két à? Thế thì cậu em mừng điên mất.”
“Ha ha ha, nếu bán được 10 vạn két, đừng nói cậu mày, đến anh cũng mừng phát điên luôn ấy chứ.” Soái Lãng thấy Tiểu Bì tưởng thật thì cười chảy nước mắt.
“Vừa xong anh nói với Trình Béo cái gì mà mười vạn, em còn tưởng thật...”
“Mày thật là, đã làm ăn thì nói gì cũng được, chỉ không được nói thật thôi.”
Điểm đến tiếp theo là công ty du lịch Phượng Hoàng, nơi La Sách kiếm ăn, lúc này trên xe hết hàng rồi, đã rỡ sạch ở ga tàu, chợ sách, nơi đó còn có thị trường, chứ chỗ La Sách chẳng bán được. Soái Lãng chỉ muốn mượn ưu thế quen biết rộng của La Sách để nghĩ cách.
Đã gần trưa rồi, một ngày trôi qua một nửa, Soái Lãng vốn hay nói cười, thời gian qua lại rất trầm mặc, khi thoảng không chống cằm thì lại đỡ má, động tác bản năng thôi, thi thoảng mắt như sáng lên, nhưng lại tối đi rất nhanh, hẳn là vừa nghĩ ra cách, nhưng lại tự phủ quyết rồi.
Bây giờ chỉ có ga tàu là mình có quan hệ, ưu thế chỉ đến thế.
Làm sao bán đây, làm sao tìm ra con đường tiêu thụ thích hợp?
La Sách (Lải nhải) tất nhiên chỉ biệt hiệu, tên thật của hắn là La Thiếu Cương, trong đám anh em khu tập thể thì hắn là đẹp trai nhất, cao tới mét tám, mày rậm mắt to, mặt góc cạnh, đứng đâu cũng như cây ngọc đón gió, ngồi đâu cũng đẹp trai lồng lộng, mang cái danh thiếp Tổng giám đốc Cty du lịch Phượng Hoàng ra đủ dọa chết khối người.
Có điều nếu ai tới đường Dược Tiến mà khảo sát thì sẽ phát hiện sự thực chẳng giống tưởng tượng, gọi là công ty chứ chỉ có mặt tiền 10 mét vuông. Còn nghiệp vụ ấy à, Cty du lịch Phượng Hoàng xưa nay chưa bao giờ thiếu vé tàu hỏa, gần như sắp thành công ty chuyên mua vé tàu hỏa hộ trong nghề rồi.
Tất nhiên, sống gần núi thì kiếm ăn dựa vào núi, không kiếm được vé tàu hỏa thì có lỗi với xuất thân của hắn quá, đúng không?
Soái Lãng đỗ xe bên đường, nhìn vào trong công ty, cái thằng đang cùng hai em gái ba hoa chích chòe, mỗi năm La Sách đều tuyển dụng nhân viên " hình tượng tốt khí chất cao" từ thị trường nhân tài, lòng dạ bất chính ai ai cũng rõ. Người khác tán gái là tốn kém, còn với hắn là một hạng mục sáng tạo thu nhập.